Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng
Biên: BsChien
Cây đơ thì quả cũng đơ
Thánh Nhân thấy kẻ giả khờ cũng run.
(Trích Bẻ Cua ngôn)
Tại sao tự nhiên lại linh nghiệm?
Khóe miệng Lý Trường Thọ không ngừng co quắp, nhưng hắn vẫn giữ im lặng dập đầu dâng hương, nín thở chờ tin tức.
Tia đạo vận này giống như trước kia, khi Tửu Ô sư bá và Hữu Độc sư muội khóc lóc, bản thân thì hao tổn không ít tâm trí sửa chữ kịch bản để cầu bức họa này hiển linh.
Bây giờ chẳng tốn chút tâm sức nào cũng hiển linh là sao?
Lý Trường Thọ cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể giữ vững tinh thần, dập đầu thi lễ thật sâu.
Nếu bản thân được Thánh Nhân lão gia nhìn thuận mắt, dù độ an toàn sinh mệnh không có nắm chắc, nhưng so với lúc trước thì chắc chắn sẽ ổn hơn gấp nhiều lần!
Đợi chờ hồi lâu mà không có gì khác biệt xảy ra, đạo vận kia vẫn luôn quấn quanh bản thân mình. Hắn trông chờ một lời giáo huấn cũng không thấy, cảm ngộ cũng không có...
Lại thêm một lúc...
Đạo vận vẫn còn, bức tranh đã bình tĩnh trở lại.
Hai vị trưởng lão ban nãy cảm giác được màn đạo vận mặt cũng đầy hồ nghi, vẫn chưa phát hiện được thêm gì mới. Hai vị này nhìn ba cây "Cao hương" đoán già đoán non.
"Chắc hẳn là do cách dâng hương khác biệt đây."
Lại một lát sau...
Chỉ còn Lý Trường Thọ có thể cảm nhận được đạo vận kia vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-qua-on-trong/2416448/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.