Kim Thiền Tử ngẩn ra, mặt lộ vẻ suy nghĩ;
Hắn đột nhiên giận dữ, lục đạo kim quang giao thoa bay vụt, nhưng chỉ chặt đứt một tia tro tàn kia.
"Hừ! Cố lộng huyền hư*!"
*cố lộng huyền hư: làm ra vẻ thần bí
Kim Thiền Tử khẽ quát một tiếng, cúi đầu nhìn phong ấn đại trận ở phía dưới, trong mắt hiện ra vài phần do dự. Mấy lần gã đưa tay, vẫn là không dám đánh vỡ phong ấn nơi đây.
Nhưng Lý Trường Thọ vừa rồi thuận miệng lưu lại một câu bịa đặt kia, lại như ma âm bình ở trong lòng gã đuổi mãi không được. . .
"Chờ ngươi gặp được người lòng bàn chân có ba nốt ruồi kia. . ."
"Cút!"
Bên trong đại trận trống trải dưới đáy biển, thanh niên đạo sĩ giận dữ mắng lớn một tiếng, thôi động bảo châu trong tay lần nữa, lại là không có hiệu quả.
Thậm chí, do gã dùng sức quá mạnh, còn đưa tới một ít tàn hồn tôm cá, làm bản thân tức giận đến mức kém chút bóp nát hạt châu . . .
Cùng lúc đó, khoảng cách nơi đây khoảng ba vạn dặm, trong khe nhỏ bình thường ở tiểu Hải.
Hoàng Long chân nhân đã đến nơi đây được một lúc, đang xoay người, cúi đầu, cung kính trả lời điều gì đó với một bà lão.
Tại phía sau bà lão, một chiếc đại đỉnh chậm rãi lơ lửng.
Nếu như cẩn thận nhìn kĩ bạc h ngọc sách, tại các nơi rãnh biển, còn có từng đạo thân ảnh đang ngồi tu hành, hơn phân nửa đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-qua-on-trong/2416284/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.