Hai đạo thân ảnh thon dài ở trong rèm lụa đỏ liều chết triền miên, nhẹ lẩm bẩm, tiếng thở dốc, không áp lực được than nhẹ...Ở bên trong đan vào thành một khúc nhạc tuyệt đẹp động lòng người. Ban đêm đầu mùa xuân còn mang theo hàn khí nhè nhẹ, trong phòng xuân ý yên vui, lửa tình nồng đậm.
Phượng Phi Ly gắt gao ôm lấy tiểu nhân nhi trong lòng, lửa nóng hôn lên người Tần Lạc Y, mà Tần Lạc Y bị hắn đặt dưới thân lúc này phượng mâu mờ mịt liễm diễm, ngực phập phồng kịch liệt không thôi.
Từ khi màn đêm mới bắt đầu Phượng Phi Ly liền kéo nàng vào nội thất, đến bây giờ đã gần hai canh giờ, Phượng Phi Ly giống như một con dã thú vĩnh không biết đủ, không ngừng muốn nàng.
Cảm thụ được thân thể Phượng Phi Ly buộc chặt, còn có mắt hoa đào không chớp mắt nhìn chính mình, Tần Lạc Y nhịn không được âm thầm thở dài một hơi, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nàng nâng tay xoa tuấn nhan Phượng Phi Ly yêu nghiệt, sau đó hơi cúi người, đưa môi đỏ mọng lên, chủ động mà nhiệt tình hôn hắn.
Thân thể Phượng Phi Ly mạnh mẽ cứng đờ, động tác nhất thời càng thêm hung mãnh. Tần Lạc Y thả ra thủ đoạn, cố gắng phối hợp hắn, sau đó không lâu, Phượng Phi Ly không nhịn xuống, gầm nhẹ một tiếng, rốt cục ngừng lại, lẳng lặng nằm trên người Tần Lạc Y. Tần Lạc Y nhẹ nhàng nhếch môi một cái.
"Tiểu yêu tinh!" Phượng Phi Ly ngẩng đầu lên, ở trên môi nàng hôn nhẹ một cái, khóe môi tựa tiếu phi tiếu cong lên: "Cư nhiên chơi xấu!"
Lúc này tiếu nhan dưới thân quang mang liễm diễm hàm chứa thủy quang oánh nhuận, tiếu nhan ửng hồng, giống như hoa đào nở rộ, vô cùng mê người. Không cần cố ý khiêu khích, chỉ nhìn nàng như vậy, Phượng Phi Ly liền thấy dục vọng chính mình vừa mới phóng thích lại thức tỉnh lần nữa, mâu quang tối sầm, cúi đầu muốn hôn nàng.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, tự nhiên cảm giác được Phượng Phi Ly khác thường, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, quay đầu nghiêng sang một bên, né tránh hắn hôn, ở thời điểm Phượng Phi Ly vừa muốn tiếp tục hôn qua, thân mình càng giống như một mỹ nhân ngư trơn trượt, trực tiếp đẩy hắn ra, từ trong lòng hắn chui ra. Lấy chăn sớm bị bọn họ mây mưa thất thường ném đến một góc gắt gao khóa trên người, chỉ hé ra tiếu nhan tươi đẹp diễm lệ, mái tóc đen nhánh hơi hỗn độn phân tán một bên.
Mâu quang Phượng Phi Ly càng sâu. Đưa tay muốn kéo chăn nàng. Tần Lạc Y không buông tay, ý niệm vừa động, lại lấy ra một cái chăn cuốn trên người Phượng Phi Ly, nháy mắt cười hì hì nói: "Đại sư huynh, chàng tạm tha cho ta đi, thắt lưng ta sắp bị ép buộc chặt đứt, chàng cho ta nghỉ một chút đi."
Âm điệu mềm mại, mang theo tình dục qua đi khàn khàn, nói xong lời cầu xin tha thứ, dừng trong tai Phượng Phi Ly, như bị người dùng lông chim nhẹ nhàng cào lên đầu quả tim, tâm Phượng Phi Ly đột nhiên bị kiềm hãm, sau đó duỗi tay ra, dứt khoát kéo cả người Tần Lạc Y đang cuốn chăn vào trong lòng chính mình, vừa nhanh vừa chuẩn hung hăng hôn lên môi nàng đỏ mọng.
Tần Lạc Y bị hắn hôn thở gấp, mắt thấy hai người lại muốn lau súng cướp cò, có chăn cũng không ngăn được Phượng Phi Ly tiến công, Tần Lạc Y một bên trốn tránh hắn, một bên mở miệng năn nỉ.
Động tác trên tay Phượng Phi Ly ngừng lại một chút, mắt hoa đào bình tĩnh nhìn nàng, lập tức cong môi cười, rất nhanh cúi đầu xuống tiếp tục, Tần Lạc Y mắt thấy chính mình như vậy cũng không ngăn cản hắn được, trong lòng hung ác, dứt khoát dùng ẩn thân thuật, trực tiếp ẩn nấp thân hình.
Nhất thời trên giường chỉ còn lại một mình Phượng Phi Ly. Sắc mặt Phượng Phi Ly thay đổi. "Lạc Y?"
Tần Lạc Y ẩn thân giữa không trung nhìn thấy Phượng Phi Ly giương mắt hướng bốn phía, trong mắt có bối rối chợt lóe mà qua, trong thanh âm ẩn ẩn lộ ra vô cùng lo lắng, trong lòng đau xót, triệt ẩn thân thuật, một lần nữa trở xuống trên giường, từ phía sau nhẹ nhàng tiến lên ôm thắt lưng hắn, khanh khách cười lên tiếng: "Ta ở đây."
Phượng Phi Ly quay đầu nhìn tiếu nhan nàng cười hì hì, đưa tay đem nàng gắt gao kéo vào trong lòng chính mình, cùng nàng nằm bên nhau, vỗ về mái tóc nàng đen nhánh, thanh âm có chút ám ách mang theo một tia buộc chặt không dễ phát hiện: "Lạc Y...Về sau không cần đột nhiên biến mất không thấy như vậy được không?"
"Được." Tần Lạc Y đáp rất kiên quyết, đáy lòng ngầm bực chính mình suy nghĩ không chu toàn, chỉ lo ngăn cản hắn tiếp tục, lại không nghĩ rằng...Nhìn bộ dáng hắn như vậy, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi chuyện tình hơn nửa tháng trước bọn họ lâm vào thời không nước lũ. Rất dịu ngoan dựa trong lòng Phượng Phi Ly.
Phượng Phi Ly nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, không nói gì, cũng không có động tác khác, rũ mí mắt xuống, nhìn bộ dáng nàng lúc này lười biếng im lặng như một con mèo Ba Tư, mím bạc môi. Nghĩ đến bộ dáng nàng vừa rồi mềm giọng cầu xin tha thứ. Trong mắt hoa đào hiện lên sủng nịch...Nàng làm sao yếu ớt như vậy, rõ ràng là lo lắng hắn.
Trên tay hơi dùng sức một chút, làm cho tiểu nhân nhi trong lòng dán vào chính mình càng chặt, lại vì nàng điều chỉnh tư thế, làm cho nàng có thể nằm càng thoải mái ở trong lòng chính mình, lúc này mới nói: "Ngủ đi." Hắn nhắm mắt.
Hô hấp trở nên đều đều lâu dài, tựa hồ là ngủ rồi, Tần Lạc Y lặng yên mở mắt ra, nhìn hắn một cái, khóe môi cong lên, nhắm mắt lại. Lúc trước ở trong thời không nước lũ, Phượng Phi Ly bị thương quá nặng, tuy rằng bị nàng bắt buộc đã bế quan tu luyện hơn nửa tháng, hiện tại hồi phục không ít, dù sao lúc trước bị thương sinh mệnh bản nguyên, thật sự không thích hợp không tiết chế miệt mài.
Tần Lạc Y nằm trong lòng Phượng Phi Ly, nghe hô hấp quen thuộc trên người hắn, cũng rất nhanh ngủ say. Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, Phượng Phi Ly đã tỉnh, chỉ mở mắt nhìn nàng, trong mắt hoa đào sáng ngời, cúi người lại đây cho nàng một cái hôn sâu triền miên.
Tần Lạc Y bị hắn hôn tim đập gia tốc, Phượng Phi Ly rất quen thuộc nơi mẫn cảm trên người nàng, muốn khiêu khích nàng không khống chế được quá dễ dàng, nhưng thời điểm Tần Lạc Y mắt thấy vừa muốn lau súng cướp cò, rốt cục tìm về một tia lý trí, đẩy hắn ra giận dữ nói: "Có chút muộn, nói hôm nay muốn đi Huyễn Vũ thành."
Huyễn Vũ thành đã sớm khẩn cấp bắt đầu tu kiến, hơn nữa đều tìm tu sĩ Thượng giới tu kiến cực có kinh nghiệm, hơn nữa tu vi thực không sai, lúc này mới không đến một tháng, nghe nói chủ thể đã tu kiến không sai biệt lắm, cơ hồ Nhị sư huynh bọn họ mỗi ngày đều đi qua nhìn xem một cái, mặc dù có bản thiết kế, nhưng dù sao cũng là địa phương chính mình ở, có chút chi tiết vẫn cần bọn họ không ngừng tham khảo quyết định.
Bởi vì Tần Lạc Y vừa mới hấp thu chưởng thế ấn cùng Hỗn Nguyên Thiên Châu, vận dụng lực lượng trong cơ thể không phải thực thuần thục, nên nửa tháng nay, vẫn luôn bế quan, còn không đi qua xem một lần, hôm qua vừa lúc nàng xuất quan, Phượng Phi Ly cũng xuất quan, liền hẹn mọi người hôm nay cùng đi Huyễn Vũ thành.
Phượng Phi Ly vùi đầu vào trong cổ nàng, hô hấp trên người nàng thản nhiên thơm ngát, nhịn không được dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một cái, lẩm bẩm nói: "Thật sự muốn cứ như vậy luôn ôm nàng." Nói xong lại ở trên người nàng nhẹ nhàng cắn mấy cái.
Hai người kéo dài trong chốc lát, nhìn sắc trời đã sáng ngời quả thật hơi muộn, Phượng Phi Ly có chút không cam lòng thả nàng đứng lên.
Hiên Viên Kình đứng trong Vũ Hoa đình, nhìn đến bọn họ xuất hiện, liền hướng hai bọn họ vẫy tay, Giản Ngọc Diễn cùng Sở Dật Phong đứng bên người hắn, Nhị sư huynh cùng Tần Thiên ngồi một bên nói chuyện, nhìn thấy bọn họ đi ra, cũng ngẩng đầu mỉm cười hướng bọn họ nhìn lại.
Ma Kiêu cũng ở trong đình. Nhìn thấy hắn, trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, cùng Sở Dật Phong bọn họ chào hỏi, ánh mắt liền dừng trên người Ma Kiêu, nhìn khí sắc hắn so với hơn nửa tháng trước tốt hơn rất nhiều, lúc này mới cong môi cười nói: "Chàng chừng nào thì xuất quan?"
Thương thế Ma Kiêu, bởi vì tình huống thể lực hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, lại sử dụng dẫn thần thuật, hắn bị thương so với Phượng Phi Ly quá nặng. Từ trong thời không nước lũ đi ra, nàng không để ý Ma Kiêu cùng Phượng Phi Ly phản đối, mạnh mẽ ném bọn họ vào tu luyện thất bế quan.
Khoé mắt Ma Kiêu hơi cong, gợi lên độ cong xinh đẹp, lông mi dài như quạt lông, môi như hoa đào ba tháng, càng hiển lộ yêu dã không kềm chế được, hắn hướng phía Tần Lạc Y bước hai bước, ánh mắt sáng quắc tới gần nàng cười nói: "Sáng sớm hôm nay xuất quan."
Tần Lạc Y nói: "Vừa lúc, chúng ta muốn đi Huyễn Vũ thành, chàng đi không?"
"Đương nhiên đi." Ma Kiêu cười nhạt, cái gọi là chọn ngày không bằng trùng hợp, mới vừa xuất quan, biết tin tức Tần Lạc Y muốn đi Huyễn Vũ thành, trong Huyễn Vũ thành Tần Lạc Y đã sớm để lại một vị trí cho hắn, nhưng hắn còn chưa kiến thức qua là chỗ ở thế nào, tự nhiên muốn đi nhìn một cái.
Xem hai bọn họ ghé vào cùng nhau nói chuyện, Phượng Phi Ly trầm mặt, mím chặt bạc môi. Trong mắt Hiên Viên Kình hiện lên ánh sáng nhạt, nhìn hắn một cái.
Huyễn Vũ thành cách Yêu Tuyết thành chừng mấy trăm vạn dặm, nhưng đối với đoàn người Tần Lạc Y mà nói, xé rách hư không, trong nháy mắt có thể đi tới, cho dù khoảng cách xa bao nhiêu, cũng không thành vấn đề.
Bởi vì tu kiến cung điện ở Huyễn Vũ thành, nên trực tiếp gọi là Huyễn Vũ cung, Huyễn Vũ cung ở phía đông Huyễn Vũ thành, chiếm cứ một mảnh địa phương rất lớn, chủ điện phía trước, mặt sau có rất nhiều thiên điện, mỗi một thiên điện dựa vào chủ điện mà sinh, tạo thành một thể, lúc này toàn bộ Huyễn Vũ cung chỉ kiến tạo ra một chủ thể, nhưng chủ điện nguy nga hùng tráng khí thế, còn có thiên điện lịch sự tao nhã tinh mỹ đã hiển lộ không thể nghi ngờ, Tần Lạc Y vừa thấy liền rất yêu thích.
"Nàng lưu lại cho ta chỗ nào?" Ma Kiêu liếc mắt nhìn Huyễn Vũ cung đang tu kiến một cái, lại nhìn về phía Tần Lạc Y bên cạnh người, khóe môi gợi lên tươi cười khiến người khác hoa mắt.
Tần Lạc Y đem cung điện phía dưới nhất nhất chỉ cho hắn xem: "Vài toà cung điên bên kia đều trống không, chàng xem chàng thích nơi nào liền chọn nơi đó tốt lắm." Sở dĩ còn vài toà cung điện trống không, là dự bị thời điểm có khách nhân quan trọng đến ở.
Ma Kiêu đưa mắt nhìn lại, tinh quang đáy mắt chớp động, rất nhanh lựa chọn một gian, Tần Lạc Y không để tâm, mấy người Đoan Mộc Trường Thanh đều hướng Ma Kiêu nhìn thoáng qua.
Ma Kiêu lựa chọn địa phương, ở trong vài toà cung điện trống không, cách chỗ ở Tần Lạc Y gần nhất, đương nhiên, mấy cung điện chân chính cách chỗ ở Tần Lạc Y gần nhất đã sớm bị sáu người Phượng Phi Ly, Sở Dật Phong bọn họ chiếm lấy.
Đoàn người bọn họ đến phụ cận Huyễn Vũ cung, không che giấu hành tung, tổng quản sự tu kiến Huyễn Vũ cung chạy lại đây, nhìn thấy Tần Lạc Y rất kích động, cũng may nói chuyện còn rất trật tự, Tần Lạc Y hỏi hắn mấy câu, liền để cho hắn dẫn đường ở trong cung dạo qua một vòng.
Trong Huyễn Vũ cung đều tu kiến dựa theo bản thiết kế nàng vẽ ra lúc trước, huống chi Đoan Mộc Trường Thanh bọn họ còn thường xuyên lại đây xem, Tần Lạc Y đi dạo một vòng, không chỗ nào không tinh xảo, rất nhiều chi tiết nàng không để ý cũng xử lý rất khá, không chỗ nào không hài lòng, càng dạo càng hưng phấn, đáng tiếc chiếu theo tiến độ hiện tại, còn phải một-hai tháng mới có thể làm xong vào ở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]