Editor:HamNguyet
Trong lòng Ma Kiêu buồn bực. Nhìn tiếu nhan Tần Lạc Y âm trầm xuống, trong lòng lại đem hai người Thanh Phong, Minh Nguyệt tàn nhẫn mắng một phen, cư nhiên dám ở sau lưng hắn khua môi múa mép, nói huyên thuyên cũng liền thôi, còn bị tổ tông này vừa vặn nghe xong.
Ý cười trên mặt trong suốt, trong ánh mắt xinh đẹp như có ánh sáng ngọc lưu ly chớp động, hắn tao nhã hướng Tần Lạc Y tới gần: "Lạc Y, nàng như thế nào không nói một tiếng liền rời đi? Nàng muốn đi nơi nào tốt xấu cũng phải nói cho ta biết một tiếng, để ta bồi nàng cùng đi, nàng có biết ta tìm nàng rất vất vả hay không..."
Tần Lạc Y nguy hiểm híp mắt. Hỗn đản! Còn cùng nàng giả ngu có phải hay không?
"Bồi ta đi? Không dám lao ngài đại giá." Tần Lạc Y thản nhiên nói: "Ta có tay có chân, muốn đi nơi nào tự mình có thể đi." Ngừng lại một chút lại mỉa mai nói: "Hơn nữa ta sợ đi theo người nào đó, bị bán đi còn ngây ngốc giúp đỡ người khác đếm tiền."
"Người nào đó?" Ma Kiêu có chút nghi hoặc chớp mắt nhìn, lấy tay chỉ vào mũi mình: "Nàng nói người nào đó kia...Là chỉ ta sao?"
Tần Lạc Y tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Trong lòng một cỗ tà bập bùng nhắm thẳng lên trên. Nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ. Giả bộ! Ta xem ngươi còn muốn giả bộ tới khi nào! Nàng thật sự là mắt bị mù, cho tới hôm nay mới phát hiện da mặt nam nhân này so với tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-rat-vo-luong/2472694/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.