Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời đã sáng ngời, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Tần Lạc Y buông thần thức ra, phát hiện Nhị sư huynh đã đi biệt viện bế quan tu luyện.
Nghĩ đến trên người Tông Vô Ảnh cùng tu sĩ tử phủ Thiên Đạo Tông trúng độc, nàng rửa mặt chải đầu xong, lập tức đi tìm Bạch Y, việc khác có thể trì hoãn, nhưng việc này không thể tiếp tục trì hoãn. Cách độc phát, chỉ còn thời gian mấy tháng.
Ra cửa viện, chuyển qua hành lang dài, trong một tòa đình đụng phải Thác Bạt Nguyên Hủ. Tần Mặc bồi bên người hắn. Thác Bạt Nguyên Hủ thân mặc cẩm bào màu thiên lam, y phục thủ công tinh tế quý trọng, mặc trên người hắn càng có vẻ tao nhã phiêu dật, nhìn đến nàng, mâu quang phút chốc tối sầm lại.
Tần Mặc cười từ trong đình đi ra. Thác Bạt Nguyên Hủ cũng theo bên cạnh Tần Mặc từ trong đình đi ra.
Tần Lạc Y vội vã đi tìm Bạch Y, theo chân bọn họ hàn huyên vài câu, liền nhanh chóng rời đi. Nhưng đi ra rất xa, nàng vẫn cảm giác được hai đạo ánh mắt luôn truy đuổi giằng co trên người nàng. Âm thầm thở dài một hơi. Nàng không quay đầu, cũng biết người nhìn nàng là Thác Bạt Nguyên Hủ.
Trước khi nàng mất tích, Thác Bạt Tiêu Dao từng đến Tần phủ vì Thác Bạt Nguyên Hủ đề thân, thời điểm Tần lão gia tử nói với nàng, nàng trực tiếp cự tuyệt.
Thác Bạt Nguyên Hủ đối với nàng có cảm giác yêu thích, nàng không phải không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-rat-vo-luong/2472585/quyen-3-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.