Mấy chữ “sao chổi” đã bị Nhạc Tụ San khắc sâu vào trong trí óc, vì thế khi thấy Ngũ Dương cô luôn phản xạ có điều kiện mà lui về sau.
Ngũ Dương không thấy rõ, nhưng chắc chắn là cô né tránh khi anh đến gần, vì thế mà nhướng nhẹ mày.
Ầm……
Tuy rằng trời không mưa, nhưng ở xa xa có thể nghe được một tiếng sấm mơ hồ.
Nhạc Tụ San nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, bây giờ có gọi Hiểu Hiểu đến đón cô thì cũng không kịp, tự mình đi về thì lại không nổi. Hơn nữa, có nói thế nào thì Ngũ Dương cũng là đồng nghiệp của cô, cứ cự tuyệt như vậy thì cũng không lễ phép lắm.
Huống gì Nhạc Tụ San vốn nghĩ anh bỏ cô lại đây một mình, mà khi Ngũ Dương quay trở lại, ít nhiều gì cô cũng hơi ngạc nhiên. Cũng rất cảm ơn vị đồng nghiệp này không bỏ cô lại.
Nhạc Tụ San đắn đo một lát, rồi cũng ngồi lên ghế sau xe của Ngũ Dương, nhỏ nhẹ nói: “Cám ơn.”
“Xong chưa?” Ngũ Dương quan tâm hỏi.
Nhạc Tụ San ngồi nghiêng, lưng thẳng tắp nói: “Được rồi.”
Ngũ Dương theo đại lộ mà đi về phía cửa chính núi Đại Phu. Trên đường hai người cũng không nói chuyện phiếm với nhau. Nhạc Tụ San ngồi phía sau, ngắm nhìn phong cảnh, quả thực là cảnh đẹp cũng khiến tâm trạng con người vui vẻ, buổi sáng cũng không nóng lắm, gió thổi đến khiến tóc cô có hơi lộn xộn. Nhưng cô cũng không để ý, tiện tay thì vén tóc mái.
Vì sợ đến cửa chính không kịp trời mưa, Ngũ Dương quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-help-me/1370572/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.