"Cho các ngươi làm bài tập, không phải mục đích."
"Đọc sách, cũng không phải toàn bộ."
"Làm người mới là mục đích."
"Các ngươi nhớ kỹ, bất luận tu tiên tới cảnh giới nào, khởi điểm của chúng ta đều là người."
"Không phải linh bảo trời sinh đất dưỡng, chỉ là người dựa núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước."
"Tu tiên vấn đạo, cầu trường sinh cũng tốt, cầu đạo pháp cũng tốt, sau khi trèo cao nhìn xa, cũng nhớ thường cúi đầu nhìn xem."
"Nam Khê Kiếm Tông, đường đường chính chính là danh m·ôn chính phái, làm việc gì, đều phải cầu không thẹn với lương tâ·m."
"Cho dù tiên phàm khác biệt, vì sao tông m·ôn vẫn liên tục không ngừng để cho đệ tử xuống núi trừ yêu chính điển?"
"Lợi dân sinh, thuận thiên ý, mở vạn thế thái bình."
"Mười một chữ này, chính là gốc rễ của Nam Khê Kiếm Tông ta."
"Tiểu Lương, Tử Tấn, ta hi vọng các ngươi có thể nhớ kỹ."
Trong lúc suy nghĩ cuồn cuộn, Tô Lương nhắm mắt không nói, giống như là không muốn nhìn.
"Sư phụ, hình như bây giờ ta đã hiểu được một ch·út."
Thật lâu sau, hắn mở mắt ra.
Thiên địa linh khí h·ội tụ về phía hắn.
Trong lúc hít thở, Vô Danh Hô Hấp Pháp vậy mà tự mình vận chuyển.
Gần như đồng thời, trong lòng bàn tay Tô Lương, miếng ngọc bội cổ quái kia lặng lẽ hiện lên.
Sau đó, một pháp m·ôn xuất hiện trong đầu Tô Lương.
Chẳng qua lần này Tô Lương không đi xem.
Hiện tại, hắn chỉ muốn tiếp tục đi làm c·ông việc trù tính bị hắn cho rằng là hạ sách.
Đại Viêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cua-ta-co-chut-than/4822520/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.