Ta mang một trái tim khao khát được ngợi khen mở mắt ra. Vì hy vọng đang nhộn nhạo trong lòng, nên ta thấy ánh trăng rọi trên bàn trông cũng có vẻ sáng tỏ hơn ngày xưa rất nhiều.
Tiểu Trầm Trầm đang ngồi trước bàn, ta mở mắt nhìn ngài, vừa hay ngài cũng đang nhìn ta.
Ta không dám trưng ra vẻ mặt tranh công quá rõ ràng, chỉ hỏi khéo ngài: “Đêm qua tiên quan có vui không?”
Tiểu Trầm Trầm bình tĩnh nhìn ta không nói lời nào, gương mặt luôn khiến người ta không khỏi thấy hoảng hốt khi ngắm nhìn hơi tai tái, như nhuốm ánh trăng lạnh lẽo, lại tựa phủ một lớp sương giá đêm Đông.
Còn ngượng cơ à…
Ta âm thầm cười nhạo ngài vì suốt ngày trưng cái mặt băng sương xa cách ngàn dặm, làm lũ bình lọ trong vườn chẳng dám thở mạnh trước mặt ngài, nhưng những năm gần đây, ta chưa từng thấy ngài thật sự tàn nhẫn với ai bao giờ.
Vì thế ta tiến lên kéo ống tay áo của ngài: “Kìa, nói một câu xem nào.”
Nào có ai hay, Tiểu Trầm Trầm đột nhiên giựt tay áo ra, vỗ bàn đánh bốp, phá hỏng tan tành khoảng thời gian yên tĩnh sau khi mở mắt của ta.
“Muội… muội sang căn phòng tối bên cạnh, đứng úp mặt vào tường. Không có sự cho phép của ta thì không được phép đi ra!”
Nụ cười khoe mẽ quyến rũ của ta còn chưa kịp tan khỏi khoé môi thì đã bị lời quát nạt của ngài đập nát. Bị ngài quát, ta như lá khô trong gió, không khỏi thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449301/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.