Đêm nay ta không dám trốn nữa, cũng không dám ngủ, chỉ sợ nhân lúc ta ngủ hắn sẽ đánh ta về nguyên hình, rồi quăng ta vỡ tan tành thành sứ vụn.
Vất vả lắm mới chịu đựng được tới hừng đông, ta núp cửa thò đầu ra ngoài quan sát một lát, không thấy con chó kia đâu, mới dám rón rén đi ra.
Khoảng sân được gột rửa sau cơn mưa, hoa thơm ngan ngát, chẳng phân rõ được là hoa đào hay hoa mận. Không ngờ tay sát tinh tiểu điện hạ có tính tình như Diêm la sống này lại đam mê hoa với chả cỏ, đúng là ngoài một đằng trong một nẻo.
Ta rón rén đi vòng qua một khóm đồ mi, thấy khoảng rộng phía trước có một người một chó. Ta đang định xoay người đánh bài chuồn thì sát tinh đã ngước mắt lên nhìn ta.
(Hoa đồ mi)
Ta đành phải đứng dưới giàn hoa đồ mi, ngượng ngùng nói: “Sư huynh, chào buổi sáng ạ…”
Hắn đương nhiên chẳng tươi cười niềm nở gì với ta, vẫn ngồi xổm trên mặt nền cho con chó ác ôn của hắn ăn cực kì chăm chú, chỉ cụp mắt, ừ một tiếng lạnh te.
Ta cẩn trọng đi vòng qua con chó điên nọ, bám tường dịch từng tí một về phía cổng. Vất vả lắm mới dịch được tới cạnh cổng, ta quay đầu lại nhìn bóng áo xanh như mực vạt vải quét đất của hắn, hỏi vô cùng cẩn thận: “Sư huynh… Ờ ờm… Giờ cũng muộn rồi, muội xuống núi nghe giảng nhé ạ…”
Bóng hình như ngọc nọ không động cựa tí nào. Từ góc nhìn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449288/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.