Tối hôm qua ngồi dưới gốc hải đường nghe Tinh Trầm kể nhiều chuyện của người đi trước như thế, lòng ta đương nhiên khó yên nổi, cả đêm không ngon giấc. Ban đêm, trời đổ mưa tí ta tí tách, gió Thu bỗng nổi lên, đưa từng chặp mưa lạnh nhẹ nhàng gõ vang song cửa sổ.
Ta treo tấm rèm châu lả lướt lên màn giường. Nương sắc trời trong vắt, ta nhìn ra rặng hoa rung rinh ngoài cửa sổ, bóng cây rung động, nghĩ ngợi không rõ ngày mai cánh đào sẽ rụng đầy đất, hay là hoa thơm cỏ lạ đua nhau khoe sắc đây. Không biết mình sẽ phải quét hoa tàn, hay phải ngắt hoa tươi, tóm lại mình nhất định sẽ bị Tinh Trầm sai bảo tới lui.
Khi sắc trời ngời lên, mưa cũng ngừng. Tiểu Thạch Lựu hẵng còn ngáy khò khò bên gối ta. Ta dậy rửa mặt qua loa, đẩy cửa đi ra, gặp ngay màn trời xanh nhạt nhuốm màu lam sau cơn mưa, khoáng đạt sáng sủa tới mức ngấm vào ruột gan. Gió nhẹ đưa làn hương thanh mát và ẩm ướt, thổi tan nỗi buồn man mác tích tụ trong lòng ta hôm qua.
Dậy sớm học bài vào buổi sáng là quy củ mà Tinh Trầm đề ra cho ta, dù hắn không tự đốc thúc, thì vẫn cho Như Mộng đốc thúc. Ta bèn ôm mấy quyển sách, đi đến trước một cây đại thụ ở khoảng sân ngoài vách núi. Ta vung tay áo lên, tự bày một bộ bàn ghế xanh cho mình, ngồi xuống nhìn trời quang vạn dặm, thung sâu xanh ngắt, mở sách ra đọc.
Đọc được vài trang, ta quyết định tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449254/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.