Chúng ta được tiểu yêu dẫn đi xuyên rừng, chỉ trong giây lát đã tới ven rừng. Tiểu yêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tinh Trầm, nhắc nhở với vẻ mặt nhiệt tình: “Đức ông, con đường trước mặt nguy hiểm lắm, ngài muốn đi thật ạ?”
Tinh Trầm nói: “Cứ dẫn đường đi.”
Tiểu yêu nhe những chiếc răng nanh khấp khểnh, cười xấu xa, “Vậy tụi bay tự lo lấy thân mình đi…”
Nó bỗng nhiên thả người nhảy lên một cây cổ thụ che trời, nhảy nhót một thoáng là mất tăm mất tích. Ngay lúc này, dưới chân rung chuyển ác liệt. Mặt đất phủ đầy lá rụng mềm xốp như một tấm thảm đột ngột bị nhấc lên, tung tất cả chúng ta ra khỏi rừng rậm âm u.
Ta hoảng loạn vung tay tá lả, bỗng nhiên sờ vào một bàn tay xương xương, bèn tiện thể túm rịt lấy nó như cọng rơm cứu mạng. Ngón tay kia hơi lạnh lẽo, lòng bàn tay lại đột nhiên nóng lên, trở tay nắm chặt lấy tay ta. Mặc cho bốn phía điên đảo hỗn loạn, tay vẫn không hề tách rời.
Mãi đến khi chúng ta đồng loạt ngã xuống đất, ta mới phát hiện dưới thân mình có một miếng thịt lót mặt mày xanh mét…
Ta vội lăn xuống khỏi người Tinh Trầm, tiện thể s0 soạng v0m nguc ban nãy bị đầu của ta đập phải, “Sư huynh, nãy muội đập mạnh quá, không đập lủng lỗ nào đấy chứ…”
Sắc mặt Tinh Trầm chuyển từ xanh qua đỏ, hắn vội tóm cái tay đang lần mò trên ngực hắn của ta đi, nói hơi gượng gạo: “Đừng nghịch nữa, qua bên kia đi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449249/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.