Không có gì phải nghi ngờ cả, ta đương nhiên đứng về phía Tinh Trầm. Chưa nói đến việc trong suốt thời gian ở chung này ta luôn rất tò mò không biết tiếng ác của hắn từ đâu mà ra, chỉ cần xét riêng quan hệ giữa hai chúng ta, ta nợ nội đan của hắn, phụ thuộc vào hắn, phải nhìn mặt hắn sống qua ngày, dù hắn có tội ác tày trời thật, thì ta vẫn phải tháp tùng hắn lên đường đến U Minh thôi. Kệ vậy, cứ theo hắn cho rồi.
Hắn đột nhiên lặng đi trong kết giới, nhìn ta đứng yên bên cạnh hắn. Có lẽ do ta hoa mắt, ta bỗng thấy môi hắn nở nụ cười nhẹ, lạnh lẽo thấu xương rồi lại dịu dàng êm ái, tựa một tia nắng ban trưa lướt qua đồng băng vạn trượng. Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng nụ cười ấy đã lặng lẽ tan biến, chỉ còn một đôi mắt trầm tĩnh. Hắn nhìn ta một lát rồi không nhìn nữa.
Hắn im lặng hơn ban nãy rất nhiều, ta nghĩ chắc hẳn hắn đã nhận ra giãy giụa cũng chỉ tổ phí công. Nhưng lúc này sắc mặt hắn đã cáu kỉnh âm u tới độ làm kẻ khác phát khiếp. Điều ấy khiến ta không khỏi hoài nghi, có lẽ nụ cười trên khóe môi hắn ban nãy chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Lúc ta đứng đó, lại có một người đi ra từ trong đám đông, bước về phía chúng ta. Ta không cần nhìn cũng biết, tất nhiên là Mạn Mạn sư tỷ.
Tỷ ấy đi đến bên cạnh ta, câu nệ nói với Tinh Trầm: “Phinh Phinh sư muội đã kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449242/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.