“Phinh Phinh…”
“Muội tỉnh lại đi…”
Tiếng gọi bên tai chợt xa chợt gần, tựa như bị gió thổi tan tác mơ hồ. Còn trong giờ phút này, ta như nằm trong một động băng buốt giá, mỗi một tấc da đều đang run rẩy đau đớn, nhưng cơ thể lại giống bị ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt hết ngũ tạng. Giữa lúc mông lung, ta chỉ cảm thấy trời đất bao la, nhưng chẳng biết nên quẳng cơn đau khốn khổ này đi đâu.
“Phinh Phinh…”
“Tỉnh lại đi…”
Cảm giác như bị lửa đốt lan từ khoang bụng đến tứ chi, từ tứ chi đến l0ng nguc. Giữa lúc mơ màng, hình như có hai bàn tay luôn lần theo sức nóng sắp thiêu đốt ta thành nắm tro. Ta đột nhiên mở mắt ra, thấy một gương mặt gần trong gang tấc.
Tinh Trầm đang tựa vào mép giường gọi ta, mặt căng thẳng tới nỗi cắt không còn giọt máu. Ánh trăng lạnh lùng ngoài cửa sổ rọi lên gương mặt thon gọn tái nhợt của hắn, cơ thể hắn mông lung, như một giấc mộng sẽ biến mất chỉ trong giây lát.
Ngực ta bỏng rát như sắp bốc khói, nặng nề lạ thường.
Ta cúi đầu xuống, ánh đỏ lờ mờ đang tỏa ra từ ngực mình, một bàn tay nổi đầy gân xanh đang áp lên quầng sáng đỏ ấy.
“Sư huynh…”
Ta vừa nói được hai chữ là đã ho sặc sụa, ngực cũng phập phồng kịch liệt theo đó. Tinh Trầm bỗng rụt cái tay đang đặt trên ngực ta lại như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức xấu hổ nói năng lộn xộn: “Ta… Ta…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449211/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.