Ta và Tinh Trầm đi đến một con đường nhỏ ven núi yên ắng, thấy xung quanh không có ai, bèn cưỡi mây bay một quãng.
Hôm đó, lúc chúng ta xông ra khỏi động hồ ly thì đêm đã khuya, ta và Tinh Trầm bay một đoạn rất xa bất kể Đông Tây Nam Bắc, nửa đường lại mắc mưa nên phải trú bừa ở một ngôi làng nhỏ dọc đường, không biết ngôi làng ấy có thuộc địa phận dưới quyền cai quản của động hồ ly không.
Hôm nay đứng trên không trung nhìn xung quanh, chúng ta mới phát hiện đêm đó mình đã bay xa khỏi vùng núi Không Tang rồi, ít nhất phải đi trên trăm dặm về hướng Tây. Ta nhìn theo hướng núi Không Tang từ đằng xa, lại thấy một rặng mây đen nhỏ đè ngay trên đầu núi Không Tang chẳng lệch tẹo nào, không biết đang ấp ủ một cơn mưa xối xả đến đâu.
Ta vừa bay, vừa kể lại thật sinh động những chuyện phố phường náo nhiệt trong động hồ ly cho Tinh Trầm nghe. Kể được một lúc, ta bỗng cảm thấy hình như mình đã quên gì đó, càng bay xa, lòng càng thấy bất an.
Đột nhiên, ta luống cuống sờ bên hông mình, lúc này mới nhận ra mình đã quên thứ gì.
Ta rên lên: “Sư huynh, chết rồi.”
Tinh Trầm tái cả mặt đẹp vì tiếng gào của ta. Hắn tưởng ta lại lên cơn ốm, nên đưa tay ra xem xét trán ta. Ta vội xua tay nói: “Muội để túi tiền Tiểu Thạch Lựu may cho muội trước khi xuống núi ở lại động hồ ly rồi.”
Mặt Tinh Trầm thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449205/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.