Ta và Tinh Trầm chậm rãi đi đến chỗ ánh nến lay động ở đáy hang núi, quả nhiên thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú ngồi xếp bằng dưới đất. Một chiếc đèn dầu đặt trên cái bàn bên trái cậu ta, mấy chiếc gối bên tay phải tạo thành một cái ghế mềm, con quái vật mà ngày ấy ta và Tiểu Thất vô ý gặp phải đang được đặt trong đó.
Dù hiện tại ta đã biết bà ấy từng là một tiên nữ xinh đẹp có một không hai kim cổ, nhưng dẫu có biết tên bà là Uyển Duyệt, dù đã từng tận mắt nhìn thấy bà trong hồi ức của Tinh Trầm, nhưng vào giờ phút này, khi ánh mắt ta lại chạm vào thân hình tàn tạ thảm không nỡ nhìn của bà, hai chữ “quái vật” vẫn bật ra trong đầu ta.
Thiếu niên ngồi dưới đất chắc hẳn là Lục Bạch. Đêm hôm ấy cậu ta áo quần tả tơi đầu tóc rối bù, ta hoàn toàn không biết cậu ta trông thế nào, giờ liếc mắt nhìn thì mới phát hiện những đường nét khuôn mặt cậu ta cũng nhang nhác Tiểu Thất.
Nghĩ đến Tiểu Thất, trái tim ta lại siết lại.
Lục Bạch ngẩng đầu thấy hai chúng ta đi vào hang đá, nhưng cậu ta chẳng hề hoảng loạn chút nào, thậm chí còn quên cả cử động. Dường như cậu ta luôn nhìn về hướng cửa hang, chờ đợi kẻ khác đến trong màn đêm dần buông xuống.
Người thân, hoặc là người sẽ kết thúc tính mạng cậu ta.
Khi bóng dáng ta và Tinh Trầm hoàn toàn xuất hiện trong quầng sáng tù mù của chiếc đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449199/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.