Ta căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, rụt rè hỏi: “Vậy sau đấy thì sao ạ?”
A Phụ nói: “Sau này ta rời khỏi Phong Lăng, đi tìm tung tích của nàng khắp tam giới, rốt cuộc có một ngày tìm thấy nàng ở núi Lưu Ba…”
Ta chợt hiểu ra: “Vậy nên sư tổ mới ở lại núi Lưu Ba, trở thành sư tổ của chúng con ạ.”
A Phụ gật đầu.
Ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cảm thán: “Cuối cùng cũng tìm thấy rồi…”
A Phụ lại nói nhẹ tênh: “Tìm thấy rồi… Nhưng nàng lại không nhận ra ta…”
Trái tim vừa thả lỏng của ta lại siết chặt, ta vội an ủi người: “Tìm thấy là tốt rồi ạ, sư tổ từ từ giúp bà ấy nhớ lại là được mà…”
A Phụ lại cười cay đắng, lắc đầu, “Không cần nhận ra ta nữa đâu, nàng ấy… thích người khác rồi…”
Ta vừa ngỡ ngàng vừa đau khổ, nhất thời không biết nên nói gì.
Tinh Trầm đứng bên cạnh đột nhiên hỏi: “Tiên tử mà sư tổ nhắc tới… chẳng lẽ là…”
A Phụ gật đầu, “Nàng ấy tên là Phong Sương…”
Tuy Tinh Trầm đã đoán ra tiên tử ấy là ai, nhưng nghe chính miệng sư tổ thốt ra cái tên này, mặt hắn vẫn lộ vẻ khiếp sợ. Hắn lẩm bẩm: “Người mà bà ấy thích là… là chú của con sao?”
Ta ngơ ngác nhìn hai người họ, sửng sốt một lúc lâu thì mới hiểu ra họ đang nói gì. Đầu óc ta trống rỗng vì quá khiếp sợ, thật sự không thốt ra nổi một chữ.
Tinh Trầm lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449167/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.