Dù đã bị mê trận làm hao tổn nguyên thần rất nhiều, nhưng khi nằm xụi lơ hoàn toàn trên giường, khép đôi mắt lại, mãi lâu sau ta vẫn không ngủ nổi.
Đợi lâu thế rồi, mà Tinh Trầm vẫn chưa theo sư phụ về đỉnh Mộ Vãn. Ta rụng rời chân tay bò dậy khỏi giường, đi ra vách đá ngoài tiểu viện, ngồi chờ chàng trở về.
Ta nhận thấy hình như có gì đấy không ổn, khi nhìn về mặt biển khói sóng mênh mông lần nữa, bấy giờ ta mới nhận ra tiên chướng lá phong rực rỡ luôn vây quanh đây từ trước đến giờ đã biến mất biệt tăm, thay bằng một màn sương mù lạnh lẽo như băng.
Ta đang buồn bực, thì mấy điểm đen chợt bay đến từ miền trời biển chung màu đằng xa. Ta tò mò rướn cổ quan sát xung quanh, lại bất ngờ trông thấy đế hậu.
Bà ta bước l3n đỉnh Mộ Vãn giữa muôn trùng mây, mấy tên tùy tùng trông cực kỳ hoành tráng đi theo đằng sau.
Ta vội vàng cưỡi mây bay về phía đỉnh Mộ Vãn, luống cuống theo sau mấy tùy tùng nọ tới trước điện Sương Hoa. Bị mấy tên thị vệ hùng tráng như tháp lạnh lùng trừng mắt, ta đành phải ngước mắt ngóng trông ngoài điện Sương Hoa, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Chẳng rõ đã đợi bao lâu, cửa điện bỗng bị đẩy ra đánh ruỳnh, đế hậu hùng hổ đi ra khỏi đại điện, bước thẳng lên mây lành bay ra ngoài núi. Theo bước bà ta bay xa dần, tất cả mây lành ráng màu đằng sau đều hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449148/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.