Hôm kia A Phụ tiễn sư phụ và Sở Dao tiên quân ở vách đá, hôm qua tiễn Tinh Trầm, hôm nay lại tiễn ta.
Đêm qua ta đã tâm sự với người rất nhiều, rất rất rất nhiều dưới mái hiên. Cho đến tận khi giọt sương trước thềm hóa thành sương giá, ánh lửa ấm áp cuối cùng lặng yên tắt lịm trong lò than…
Chúng ta cứ ngồi trong đêm dài lạnh lẽo, nhìn lên bầu trời rợp ánh sao.
Ta hỏi người: “Lời thề máu mà người đã phá vỡ là gì ạ?”
A Phụ cười lắc đầu, “Chớ hỏi con đường phía trước, sáng mai ta tiễn con một đoạn đường.”
Vì thế vào giờ phút này, ta đứng trước vách đá, chia tay người trong nắng sớm nhạt nhòa, không nói lời trân trọng với nhau.
Lục Bạch và chú cáo con của cậu ta cũng theo ra từ lúc nào chẳng hay, đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn chúng ta.
A Phụ ngoái đầu liếc họ, nói với ta: “Để họ lại bên ta mấy ngày.”
Ta gật đầu, yên lặng nhìn người lần cuối, quay lại bước lên mây rời đi.
Giọng A Phụ đột nhiên vẳng tới từ đằng sau…
“Phinh Phinh…”
Ta dừng chân quay đầu, tóc tơ bên má bay bay theo gió, che đi ánh lệ mơ hồ.
Ta nghe thấy giọng người.
“Con và thằng bé, đều có vị trí như nhau trong lòng ta…
“Ta kể cho con biết những chuyện này, bởi vì đây là việc con nên biết. Đường là do con đi, bước lên con đường nào nên để chính con lựa chọn…”
Ta thầm vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449136/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.