Ven vực thẳm, khoảng sân nhỏ lặng yên như lúc ban đầu. Trong ấy có một người, một chó, và cả một cái bóng mờ mịt.
Sư phụ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của ngôi nhà và khoảng sân bằng tiên lực, nhưng lại không thể tìm về một số đồ vật.
Ví dụ như chân thân của ta, ví dụ như Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh.
Ví dụ như hơi thở sự sống còn sót lại trên người Tinh Trầm.
Bé Ngoan không cần ẩn nấp nữa, nó chiếm cứ một góc sân như một ngọn núi nhỏ, ngày ngày bầu bạn với Tinh Trầm ở trong viện, tựa như ta vậy.
Kể từ ngày nó phá mây bay ra từ đáy cốc trở đi, một chiếc cầu vồng sặc sỡ luôn treo đằng chân trời, mây tía lửng lơ khắp tầng không. Ta nghe sư phụ nói, đó là khí mạch của chân long trong trời đất.
Luồng khí mạch ấy dường như cảm giác được điều gì, nó khơi lên ngọn lửa rực rỡ nhất đất trời, muốn gọi kẻ đã đánh mất chính mình trở gót quay về.
Nhưng người đã lạc mất bản thân ấy, lại ngồi đờ đẫn bên vực thẳm, ngày một lặng lẽ hơn, cũng ngày một thêm thờ ơ.
Chàng còn giống một cái bóng hơn cả ta.
Ta không biết chàng đã ngồi bên vách đá bao lâu.
Có lẽ là 10 ngày, có lẽ là hai mươi ngày, có lẽ… ta cũng không nhớ nổi.
Ta không còn cố gắng để chàng nghe thấy giọng mình nữa, chỉ tựa đầu mình vào bờ vai gầy guộc của chàng, nhìn cầu vồng cuối trời và rặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449113/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.