Thời gian ở cõi phàm như dòng nước chảy.
Lại một đêm Giao Thừa tuyết bay ngợp trời nữa, Tinh Trầm nói muốn dẫn ta đi đưa tiễn một người.
Chúng ta bước trên lớp tuyết mỏng phủ kín con đường nhỏ uốn lượn quanh co, đi tới ven hồ.
Mặt hồ rải rác xác sen khô, phủ một làn sương mỏng mịt mùng. Tinh Trầm gọi khẽ với mặt nước lặng lờ: “Bé Ngoan…”
Gợn sóng lan ra trên mặt hồ, Bé Xám nhảy phắt ra khỏi hồ nước.
Thế mà ta phải gọi chán chê mê mỏi nó mới chịu trồi ra, đúng là nhất bên trọng nhất bên khinh.
Ta ghen ăn tức ở nói: “Bé Xám, sao lần này ngươi trồi lên nhanh thế?”
Bé Ngoan khinh thường liếc ta, quay đầu ngước nhìn Tinh Trầm, ánh mắt đượm vẻ lưu luyến.
Tinh Trầm duỗi tay đặt nó trong lòng bàn tay, dịu dàng nói với nó: “Tới lúc rồi…”
Đôi mắt xấu xa của Bé Xám bỗng rưng rưng nước mắt, nó lẩm bẩm bằng chất giọng choe chóe: “Nhưng ta không nỡ xa cậu.”
Tinh Trầm đưa tay vuốt v3 cái đầu nhỏ xíu xấu hoắc của nó, giọng nói lạnh nhạt hơi có tí nghẹt mũi, “Đã hứa rồi mà, ngươi phải nghe lời.”
Ta nhận thấy hình như chàng đang cố nén chút nghẹn ngào trong cổ họng, vì thế kinh ngạc quay đầu nhìn về phía chàng.
Bông tuyết bay múa lững lờ, đậu trên hàng mi rất dài của chàng, hóa thành giọt nước trong suốt. Khuôn mặt trông nghiêng đẹp đẽ thoáng lộ vẻ cô đơn trong bóng đêm.
Lâu lắm rồi ta không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-cho-muoi-muon-noi-dan-nhe/2449105/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.