Nguyễn Mộng rời đi mà không hé lời nào, kiếp trước cô không có đi màkhông nói lời cáo biệt như vậy. Lúc trước cô có từ biệt hay không VệCung Huyền cũng không để ý, dù sao cô cũng không là gì đối với anh.
Nhưng tại sao vô duyên vô cớ nhảy ra một Ôn Dư Thừa đây? Điều này thật phi lý.
Cô cũng không thể tiếp tục như vậy nữa, bị Vệ Cung Huyền ăn sạch sành sanh thì thôi lại còn bị người khác xem thường!
Cô, Nguyễn Mộng một không trộm hai không giành, cả đời này đi nhầm một bước duy nhất chính là Vệ Cung Huyền. Trừ lần đó ra, cô thật sự không có làm gì sai, tại sao luôn bị người khác xem thường?
Những kẻ luôncười nhạo xem thường cô đều toàn là người tốt, không bao giờ phạm sailầm sao? Đời người dài như thế, không ai có thể biết trước điều gì.
Trọng sinh…. Hình như rất phiền toái.
Nguyễn Mộng ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, cô hiện tại cũng không biết Vệ CungHuyền muốn ăn gì, nhưng mà chuyện thường khó đoán. Cho nên cô vẫn chuẩnbị một phần bò bít tết cùng salad cà rốt để đề phòng anh đổi ý, làm mọingười lúng túng.
Nguyễn Mộng nhìn một bàn đầy đồ ăn năm món,thêm một món riêng của Vệ Cung Huyền, cô thấy mình thật lãng phí. Nấuxong thì cả người cũng toàn mùi khói dầu, cực kỳ không thoải mái.
Bắt nồi cháo chuẩn bị cho sáng mai, rồi lấy quần áo trên ban công đi vào phòng tắm.
Sau khi từ nhà tắm ra, cô thật lúng túng.
Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402730/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.