Cuối cùng, thời điểm Vệ Cung Huyền buông Nguyễn Mộng ra, Nguyễn Mộng đã phân không rõ ngày hay đêm rồi.
Cô lảo đảo đứng lên, giống như gặp quỷ né tránh Vệ Cung Huyền, quần áo hỗn loạn, tóc cũng bị anh xõa tung, toàn thân nơi nơi đều là dấu vết anhlưu lại.
Giữa trưa cô chưa có ăn cái gì, trận vận động kịch liệt này xem ra là mệt muốn chết rồi, cả người ngồi phịch ở trên giườngkhông nhúc nhích, chỉ có thể rầm rì cự tuyệt Vệ Cung Huyền tới gần.
Nhìn bộ dáng giận dỗi kia của cô, Vệ Cung Huyền có chút buồn cười, không để ý giãy dụa mỏng manh của cô đem người kéo đến trong lòng.
“Tắm rửa thôi.”
Nghe vậy, tay chân của Nguyễn Mộng bắt đầu giãy dụa, cô không muốn tắm với anh đâu, không muốn, không muốn!
Đáng tiếc Vệ Cung Huyền hoàn toàn không đem phản kháng của cô để vào trongmắt, trực tiếp đem người khiêng lên ra khỏi phòng nghỉ mang vào phòngtắm.
Nguyễn Mộng nước mắt rưng rưng lại bị khi dễ một lần nữa,cuối cùng lúc ra khỏi phòng tắm không chỉ có chân như nhũn ra, ngay cảkhí lực chạy trốn như lúc trước cũng đều không có.
Quần áo bannãy của cô bị anh làm nhăn thành một đoàn không mặc được nữa. NguyễnMộng lấy chăn đem mình bao bọc chặt chẽ kỹ lưỡng, chỉ lộ ra một đôi mắtto trừng Vệ Cung Huyền.
Nhìn anh gọi điện thoại sai người muaquần áo mới đến, lại đem quần áo trước đó cởi ra ở xung quanh thu dọnxong, sau đó, mới ngồi trở lại bên mép giường lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402697/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.