Thấy dù bất kể mình nói gì, Nguyễn Mộng cũng trưng ra vẻ mặt không có biểu cảm gì, Cố Minh Tích mơ hồ có loại cảm giác thất bại.
Nhưng cô vẫn không chịu yếu thế liền trừng mắt, lấy thái độ mèo khen mèo dàiđuôi từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Mộng, giống như mình là công chúa cao quý, mà Nguyễn Mộng chỉ là cô bé lọ lem quần áo cũ rách.
Đúng lúc này có một cô y tá đi vào bảo là muốn ôm Vệ Tiểu Bảo đi làm kiểm tra, muốn xác định xem bé đã hoàn toàn khoẻ hẳn chưa.
Nguyễn Mộng ôm con tới giao cho cô ấy, nhanh chóng đi theo, không nghĩ tới lúc đi đến cửa phòng lại bị Cố Minh Tích giữ lại. Cô muốn thoát ra liềnnói:
“Cô làm cái gì thế?”
“Tôi nói rồi, Nguyễn tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Nguyễn Mộng không làm gì được Cố Minh Tích, bị cô ta giữ lại trong phòng, lúcnày điện thoại di động đột nhiên reo vang, Nguyễn Mộng muốn nghe máy,lại bị Cố Minh Tích nhanh tay cướp mất.
Đôi mắt xinh đẹp lúcnhìn thấy trên màn hình hiển thị hai chữ “ông xã” liền nổi lên một tiaghen tỵ và phẫn nộ, tất cả những thứ này vốn thuộc về Cố Minh Tích cô,không phải là thuộc về Nguyễn Mộng!
“Vậy cô rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Nguyễn Mộng nheo mắt lại, cô so với Cố Minh Tích cao hơn vài cm, nhưng bởi vìCố Minh Tích đi giày cao gót mười phân, cho nên ngược lại cô ta cao hơnNguyễn Mộng một chút, Nguyễn Mộng nhìn cô ta đành phải ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402665/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.