Nguyễn Mộng duy trì trạng thái này đến tháng Tư, tính từ khi cô mất điVệ Tiểu Bảo cũng đã được tầm nửa năm, trong 4 tháng đầu của nửa năm này, cô ăn gió nằm sương lặn lội đường xa, cũng không tìm được bé.
Hai tháng sau vẫn một mực chỉ ngủ hoặc là ngồi ngẩn người, cũng không thểlàm gì được, cho dù là cha mẹ cô hay cha mẹ chồng đến khuyên cũng khôngvô dụng.
Một ngày trong tuần giữa tháng tư, cô vẫn như mọi ngàyngồi bên Vệ Cung Huyền, ngây người nhìn văn kiện trong tay anh, mắthướng lên phía trên, nhưng hồn thì như bay đi đâu mất.
Vệ CungHuyền nhìn văn kiện mấy phút lại quay ra ngắm cô một lần sợ cô bị đóibụng bị lạnh hay mệt mỏi, nhưng Nguyễn Mộng chỉ là ngoan ngoãn dựa vàoanh, tay ôm cánh tay trái của anh, khuôn mặt thon gầy nhỏ nhắn càng làmnổi bật một đôi thủy mâu vừa to lớn vừa đen.
Hiện tại cô cực kìlệ thuộc vào Vệ Cung Huyền, không thể không nhìn anh, tựa như từ sau khi mất đi Vệ Tiểu Bảo cô chỉ còn lại một mình anh.
Vệ Cung Huyềnhưởng thụ sự lệ thuộc của cô, nhưng việc hai tháng qua cô không nói mộtchữ cùng với tinh thần chán nản nên anh rất lo lắng.
Nguyễn Mộng chưa bao giờ hỏi anh việc tìm kiếm Tiểu Bảo tiến triển như thế nào,nhưng đôi mắt kia càng ngày càng tối đen tĩnh mịch, giống như niềm hivọng trong mắt cô đang dần biến mất.
Anh vươn tay ôm cô ngồi trên đùi mình, vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huyen-dieu-cua-dinh-menh/2402661/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.