Chương trước
Chương sau
Author: Karly Yang (Điềm Bảo)
________________________________
Chu Hiểu Lam lúc đến một nhà hàng năm sao thì có một nữ phục vụ chào cô, hỏi
"Xin hỏi quý khách đi mấy người?"
" Tôi đi cùng một người tên Hồ Liễu"
" A, cô là Chu tiểu thư đúng không ạ!? Mời cô đi theo tôi "
Chu Hiểu Lam gật đầu, nữ phục vụ tiếp đó dẫn đường, đến trước một chiếc bàn thì dừng lại, chắp hai tay phía trước sau đó nói chúc quý khách ngon miệng.
" Hiểu Lam, em mau ngồi "
Hồ Liễu cười mỉm, xoè bàn tay làm động tác mời.
Cô ngồi xuống, anh ta đưa cô chọn thực đơn. Chu Hiểu Lam chọn đại vài ba món sau đó đến lượt Hồ Liễu.
Đồ ăn rất nhanh đã được mang ra, Hồ Liễu cầm lên chiếc ly đựng rượu vang, nâng cốc.
" Hiểu Lam, cùng anh uống một ly "
Giọng anh ta không khàn đục, vả lại còn có chút trong trẻo nhưng vào tai Chu Hiểu Lam lại nghe chán ghét như vậy.
Cô làm vẻ mặt khó chịu, chạm cốc anh ta, uống hết sạch.
Hồ Liễu nét mặt hơi gượng cứng lại, anh ta cảm thấy mình bị coi thường, lòng tự kiêu dâng lên, nhưng sau đó nhanh chóng đè ép nó xuống, nhấp môi uống rượu.
" Hồ tổng, chúng ta không thân thiết đến mức gọi bằng tên họ thân mật, tôi thấy anh cứ kêu tôi Chu Tiểu Thư là được " Chu Hiểu Lam gương mắt nhìn anh ta, vẻ chán ghét biểu lộ càng rõ " Còn nữa, trong công việc có sảy ra vấn đề gì thì anh mau nói ra để thảo luận luôn đi, tôi không có nhiều thời gian như vậy "
Hồ Liễu cụp mắt xuống, không ai nhìn thấy đồng tử anh ta đang có cái dạng biểu đạt gì loé lên, chỉ biết mấy giây sau anh ta nâng khoé miệng cười
" Haha, em thật rất thẳn thắn a. Vậy được, chúng ta trước hết hãy xưng hô vậy, sau này kết hôn từ từ đổi "
Hai từ kết hôn Hồ Liễu nhấn khá mạnh, ví như điều đó chắn chắn sẽ sảy ra.
Chu Hiểu Lam hít vào, thở mạnh cô giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.
" Rất xin lỗi Hồ tổng, hôn lễ gì đó theo như anh nói chẳng bao giờ được tổ chức đâu. Tôi nhất quyết không đồng ý! "
" Hừ, em tưởng nói hủy là hủy được? Dù sao cái quyết định này không phải do em chỉ đạo "
" A, thế sao? Hôm qua tôi đã cùng gia đình bàn quá rồi, họ nói hôn nhân của tôi mặc tôi quyết định, cha tôi còn muốn gửi anh lời xin lỗi vì hủy hôn ước đây!"
" Cái gì? Sao có thể? Hôm qua không phải đã nói rất kĩ lưỡng rồi à? "
Hồ Liễu nhíu mày, tay nắm thành đấm. Rõ ràng anh ta và lão già họ Chu kia đã đồng nhất quan điểm, sao có chuyện đổi ý giữa chừng?
" Chuyện đã nói xong vậy tôi cũng nên đi rồi, Hồ tổng anh cứ tiếp tục dùng bữa "
" Cô đứng lại! Tôi không đồng ý! Nếu còn bước tiếp thì để xem cha mẹ cô có được yên ổn hay không? "
Hồ Liễu nói hơi lớn tiếng, thú hút sự chú ý của mấy thực khách bàn bên cạnh, sau một chút rồi họ cũng rời đi ánh nhìn.
Chu Hiểu Lam thấy anh ta ý định động đến gia đình mình thì tức giận, hỏi
" Vậy anh như thế nào mới từ bỏ? "
Hồ Liễu nhìn cô, hất cằm về chiếc ghế đối diện mình, Chu Hiểu Lam thở dài, hiểu ý quay về chỗ cũ.
" Thực chất anh ngay từ đầu gặp em thì đã thích em rồi! Em xem, anh còn có tâm ý chuẩn bị cả nhẫn đây này "
Nói rồi anh ta cầm hộp nhẫn mở ra, chiếc nhẫn kim cương hiện lên lấp lánh, mờ ảo.
Hồ Liễu không đợi cô đồng ý thì đã nâng tay cô lên, nhưng chưa kịp đeo nhẫn thì Chủ Hiểu Lam đã rút tay về, cười nhạt.
" A! Là nhất kiến trung tình sao? Hồ Tổng thực chất đây là thích tôi hay... thích khối tài sản của cha tôi a? "
Vẻ mặt gượng gạo của anh ta mơ hồ đã nói lên tất cả, bất quá anh ta vẫn cứ muốn che dấu thêm.
" Haha, em nói gì vậy? Anh không hiểu, xem ra em nghĩ quá nhiều rồi "
" Khốn khiếp tên tra nam, bà đây không thèm nói với mi! Có rắm mau đánh, có gì mau nói, cứ giả tạo như vậy là muốn ai chơi cùng anh? Đàn ông không thể từ đôi tay của mình phát triển mà cứ chăm chăm vào khối tàn sản giá đình người ta không thấy nhục à!? "
Cơn tức giận của Chu Hiểu Lam bộc phát phun một tràng.
Thấy bên kia Hồ Liễu mặt đỏ bừng bừng; trán, nắm tay nổi gân xanh, cô đúng là đã nói trúng tim đen của anh ta mà.
Anh ta cứ nhíu mày rồi thu liễm cũng rất khéo léo, thốt ra nhiều lời ghê tởm hướng Chu Hiểu Lam.
" Chu Hiểu Lam a Chu Hiểu Lam, cô ngồi từ nãy giờ mà không cảm thấy chỗ đó của mình đang khó chịu, thân nhiệt bỗng chốc nóng lên à? "
Nói mới để ý Chu Hiểu Lam hiện tại giống những gì hắn ta vừa nói, một cỗi khó chịu bao chùm lấy cơ thể cô, cô muốn nấp đầy nó! Chẳng lẽ... xuân dược!? Không sai chính nó!
" Khốn khiếp... Anh bỉ ổi, vô liêm sỉ giám hạ dược tôi! "
Tay cô run rẩy chỉ anh ta.
Hồ Liễu nhếch môi cười khẩy, xong anh ta đứng lên vòng qua chỗ cô, hai tay dễ dàng chế ngự nhấc bổng cô dậy, ánh mắt dâm tà hiện rõ.
" Chu Hiểu Lam, là cô ép tôi. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Chị bằng ngoan ngoãn cùng tôi hưởng thụ, để tôi lấp đầy cô, thoả mãn cô đi "
Chu Hiểu Lam ý thức càng ngày càng mơ hồ, hơi thở gấp gáp, khó khăn phản kháng, suy yếu dần trong lòng anh ta.
_____o0o_____
Ta chỉ muốn nói chương sau có H... Ai mong nè? (✧Д✧)
Mấy nàng nào có Instagram thì kết bạn ta đi, nick ta là @tieu.diem.bao ( Điềm Bảo) nha nha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.