Thẩm Bồi Xuyên và Hà Thuy Lâm dường như đều đồng thời nhìn về phía cánh cửa.
Tông Cảnh Hạo đứng ngoài cửa, ánh đèn chiếu từ trên xuống, những ngón tay thon dài cở cúc cổ tay ra, anh sắn tay áo lên làm lộ nửa cánh tay.
Khuôn mặt anh quá bình tĩnh, trái tim Hà Thuy Lâm trở nên lạnh lẽo, cô ta rất rõ Tông Cảnh Hạo sẽ làm gì sắp tới.
Trái tim run rẩy đập thình thịch: “Dù anh có giết chết tôi, anh cũng đừng mong biết cô ta ở đâu?
Tông Cảnh Hạo mím chặt môi: “Bồi Xuyên, cậu đi ra ngoài”
Thẩm Bồi Xuyên không dám động đậy, nếu anh thật sự kích động đến mức giết người thật thì chuyện này phiền phức rồi.
“Cái này.”
“Ra ngoài!”
“Tôi yêu cầu được gặp luật sư của tôi” Hà Thuy Lâm hoảng loạn.
Muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng hai tay của cô ta đang bị còng, người cũng bị trói chặt trên ghế, muộn động đậy cũng không được.
“Anh không có chứng cứ là tôi bắt Lâm Tận Ngôn, anh đánh tội là phạm pháp” Hà Thuy Lâm hoảng loạn hét lên: “Thẩm Bồi Xuyên, anh mau đưa anh ấy ra khỏi đây”.
Thẩm Bồi Xuyên chắp tay: “Xin lỗi, tôi không làm gì được”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, không dùng ít thủ đoạn cô ta sẽ khó mà mở miệng ra được. Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng thẩm vấn sau có đóng cửa lại. "Tông Cảnh Hạo, anh đừng kích động” Hà Thuy Lâm rất sợ hãi.
Sợ anh sẽ giết chết cô ta thật.
Tông Cảnh Hạo nhìn từ trên cao xuống, anh nắm lấy cằm của cô ta, quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-hap-dan-cua-tong-tai-cong-luoc-trai-tim/787602/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.