Không nghe thấy giọng nói nên cô mới quay người lại, “Tiểu”
Nhưng người đứng phía sau lưng cô vốn không phải người mà cô tưởng, mà là một người nằm ngoài dự liệu.
Lâm Tâm Ngôn, “Sao anh lại đến đây?” Lâm Tận Ngôn bất giác cuộn ngón tay lại nắm chặt cây bút trong tay.
Tông Cảnh Hạo nhìn mọi thứ xung quanh ở trong phòng một cái, phong cách trang trí của căn phòng này lấy màu trắng làm chủ đạo, căn phòng rộng rãi, đơn giản và sạch sẽ.
Tông Cảnh Hạo, “Đây là nơi làm việc của cô sao?” Anh đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài. Lâm Tâm Ngôn đặt cây bút trong tay xuống, cô đứng lên, “Tôi đang hỏi anh đấy”.
Tông Cảnh Hạo quay người lại nhìn cô, anh cười mỉm nói, “Anh đến đây đương nhiên là để thăm em”
Tay để phía sau lưng của Lâm Tân Ngôn nắm chặt lấy cạnh bàn, cô nhìn thẳng vào anh, cô muốn xuyên qua da thịt để nhìn thấu trái tim anh.
Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy? Nhưng cô không dò xét được cái gì.
Lâm Tâm Ngôn, “Anh đã gặp phu nhân Wiliam?” Tuy cô đang hỏi anh nhưng lại dùng giọng nói khẳng định.
Cô không nghĩ ra được còn có ai có thể ép cô trở về nước.
Loading...
Tông Cảnh Hạo bước đến, kéo ghế ở sau lưng cô ra ngồi xuống, anh thẳng thắn nói, “Đúng vậy”.
Lâm Tân Ngôn, “Tại sao?” Lâm Tân Ngôn dường như gào lên. Cô không nghĩ ra được mục đích làm như vậy của anh là gì?
Tông Cảnh Hạo, “Không tại sao cả” Tông Cảnh Hạo nắm lấy cổ tay cô kéo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-hap-dan-cua-tong-tai-cong-luoc-trai-tim/787517/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.