Lâm Tân Ngôn lau nước mắt trên mặt, cười, “Mẹ muốn ăn cái gì? Con mua cho mẹ”
Trang Tử Khâm không lên tiếng, hai tay ôm lấy đầu gối, là biểu hiện không có cảm giác an toàn.
Lâm Tân Ngôn nói chuyện với bà, bà chỉ ngẩn ngơ nhìn ra chỗ nào đó, tầm nhìn không có điểm tập trung, có chút rời rạc.
“Mẹ-” Lâm Tâm Ngôn nắm lấy vai bà lắc lắc, “Mẹ nói chuyện với con, nhìn con, con là Ngôn Ngôn mà, con gái mẹ”.
Rõ ràng lúc nãy bà nhận ra cô, còn gọi tên cô.
Lâm Tân Ngôn có chút không tiếp nhận được bộ dạng trí nhớ lẫn lộn của bà, lúc nhớ lúc quên.
Lâm Tâm Ngôn, “Mẹ đừng như vậy” Y tá đi tuần tra nhìn thấy Lâm Tân Ngôn hơi kích động liền bước vào ngăn chặn.
Lâm Tân Ngôn nhìn y tá, “Có phải bệnh tình của mẹ tôi lại nghiêm trọng không?”
“Bệnh nhân bị tâm thần đều như vậy hết” Y tá nhìn đồng hồ một cái, “Thời gian thăm bệnh nhân sắp hết, cô đừng có tâm trạng kích động trước mặt bệnh nhân, như vậy sẽ kích động bệnh nhân”.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, “Tôi biết rồi” Lâm Tân Ngôn nói chuyện trước đây với bà, cô đắm chìm vào trong một số hồi ức.
Hết thời gian thăm bệnh nhân y tá gọi cô, cô mới trở lại bình thường, lưu luyến không rời nhìn Trang Tử Khâm, “Mẹ, mấy hôm nữa còn lại vào thăm mẹ”
“Ngôn Ngôn” Khi Lâm Tân Ngôn đi đến cửa, đột nhiên Trang Tử Khâm lên tiếng, Lâm, Tận Ngôn quay người, phát hiện Trang Tử Khâm vốn không nhìn mình.
Trang Tử Khâm ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-hap-dan-cua-tong-tai-cong-luoc-trai-tim/787484/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.