🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vì vội muốn rước ĐàmLinh Âm về nhà nên Đường Thiên Viễn liền viết cho cha hắn một bức thư.Nhà hắn là thế này, tính mẹ hắn có chút cố chấp, cha hắn lại ôn hòa nênmột số việc nếu mẹ hắn phản đối, Đường Thiên Viễn sẽ thương lượng vớicha hắn trước đã, sau đó mới để cha đi thuyết phục mẹ. Đương nhiên, cóđôi khi là cha hắn cũng có mấy chuyện cần thương lượng với hắn, sau đóchờ hắn đi thuyết phục mẹ.

Với hiểu biết về cha mẹ của Đường Thiên Viễn, hắn muốn cầu thân với Đàm gia, phản ứng đầu tiên của bọn họ chắc chắn sẽ phản đối.

Có điều không sao hết, việc tốt hay gặp khó khăn mà. Dù sao hắn cũng không cưới người khác, một mực phản đối thì dù ba ngàn con sông, hắn cũng chỉ múc lấy một gáo nước. Nếu mà không được nữa, hắn còn có thể chơi xấu,hắn là con một, cha hắn không có thiếp, cha mẹ không thể trơ mắt nhìnhắn tiếp tục đau khổ được.

Ừm, từ khi quen Đàm Linh Âm, bản lĩnh vô lại của Đường Thiên Viễn càng lúc càng cao siêu rồi.

Trong thư Đường Thiên Viễn viết rất tha thiết, lại không ngớt lời khen ngợiĐàm Linh Âm, khen đến mức chính hắn cũng sắp không nhận ra nàng. Hắn cảm thấy rằng, cha hắn nhìn bức thư này chắc chắn sẽ cảm động.

Nhưng hắn không đoán được chính là, phong thư này lại bị đưa cho mẹ hắn.

Đầu năm nay mọi người đều thích không nói năng gì đã đến thẳng huyện ĐồngLăng. Đường Thiên Viễn còn đang ở trong Thoái Nha Đường nói cười với Đàm Linh Âm thì đột nhiên Hoàng Qua vội vội vàng vàng chạy vào, “Thiếu giathiếu gia!”

“Sao vậy?”

“Phu nhân tới đây rồi!”

Đường Thiên Viễn đứng phắt dậy rồi ra ngoài nghênh đón, đi vài bước lại quayđầu nhìn Đàm Linh Âm, “Nàng về trước đi, lát nữa ta tìm nàng.”

Đàm Linh Âm căng thẳng nhìn hắn. Đường Thiên Viễn cười như trấn an nàng, quay đầu đi.

Ra đến cửa, Đường Thiên Viễn nhớ lại chuyện trước đó, thấy có chút maymắn. Từ khi Đàm Linh Âm giận hắn “Không kìm chế được.” nên nàng vì tránh nghi ngờ, khăng khăng đòi quay trở lại Nam thư phòng ở —– còn vợ chồngĐàm Năng Văn đã rời đi trước vợ chồng Kỷ Hành. Trịnh Thiếu Phong cũng đi ngay sau đó.

Đường Thiên Viễn tuy không muốn rời xa Đàm Linh Âm, nhưng biết nam nữ không danh không phận ở trong một viện một thời giandài thì không tốt cho thanh danh cô nương nhà người ta, bởi vậy đànhphải an ủi chính mình ‘dù sao sau này cũng có thể ở chung với nhau hàngngày mà.’

Đường phu nhân sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện, bàvừa xuống xe ngựa đã đổi sang một chiếc kiệu nhỏ, đến ngưỡng cổng lớnmới vén rèm đi xuống. Đường Thiên Viễn sớm đã canh giữ bên ngoài, nhìnthấy mẫu thân, vội đích thân đỡ bà xuống.

Đường phu nhân khôngnói một lời quét mắt nhìn hắn, hình như hơi giận, Đường Thiên Viễn cốhết sức bày ra dáng vẻ kinh ngạc vui mừng không thể tin được thì sắc mặt mẹ hắn mới tốt lên một tí. Có điều Đường Thiên Viễn quá gắng sức, mộtđường đi từ cổng lớn đến phòng khách, càng lúc khóe miệng càng cứng,thiếu chút nữa không khép miệng được.

Đường Thiên Viễn sai người châm trà, hai mẹ con ngồi xuống nói chuyện.

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Hắn đại khái đoán được vì sao mẹ mình tới đây,nhưng hắn vẫn chủ quan không hy vọng nguyên nhân là vì Đàm Linh Âm.

Đường phu nhân nhấc ly trà cúi đầu thoáng nhìn, nước trà không đủ trong,không đủ sáng, giữa sương trà bay như có như không vị chát, không đủngọt. Bà đặt ly trà xuống, hỏi Đường Thiên Viễn, “Sao không uống trà tađưa tới?”

Đường Thiên Viễn cười nói, “Uống hết rồi ạ. Mẹ tới bất chợt, đúng lúc con chưa chuẩn bị trà ngon.”

Đâu có thể uống hết nhanh như vậy, chắc là tặng người khác, làm tiểu quan ở nơi này, không biếu quà thì sao mà thành được. Đường phu nhân gật gậtđầu, trách móc, “Uống hết sao không báo một tiếng? Mà lại cứ nói nhảmtrong thư.”

Bà nhắc đến thư làm Đường Thiên Viễn chột dạ, vộigiải thích, “Chuyện gì cũng phải báo với người nhà, người khác thấy lạibảo con chưa cai sữa. Đây là Mao Tiêm Nhi của vùng này, con uống cũngthấy được lắm.”

“Kể cả không báo với người nhà, tự con cũng không mua được? Có tiền tặng người khác dạ minh châu, lại không có tiền muatrà ngon mà uống?”

Đường Thiên Viễn khẽ thở dài, “Mẹ, mẹ không quanh co với con, con cũng sẽ không vòng vo với mẹ. Không bằng mẹ gặp nàng đi đã?”

Đường phu nhân hừ một tiếng, nhưng không từ chối. Bà cũng muốn nhìn xem nữnhân mà dụ được con trai bà ngũ mê tam đạo kia là cái loại hồ ly gì.

Đường Thiên Viễn sai Tuyết Lê, “Đến mời Đàm sư gia qua đây.”

Đàm Linh Âm biết Đường phu nhân muốn gặp mình thì căng thẳng vô cùng. Dọcđường nàng vẫn không ngừng thôi miên bản thân: Ta là người đã từng ngủvới hoàng hậu… Không đúng, ta là người mà hoàng hậu đã ngủ cùng….. Hìnhnhư cũng không phải…. Tóm lại là không cần phải căng thẳng là được…

Tuyết Lê thấy dáng vẻ nàng như gặp đại địch, trông rất buồn cười, “Đàm sưgia, cô sợ gì chứ, phu nhân đâu phải là hổ. Hơn nữa, cho dù bà ấy là hổ, không phải cô còn có một con sư tử sao?” Nàng nói xong, bĩu môi vớiĐường Đường đang ở phía sau. Nàng và Hương Qua đều biết Đường Đường thực chất là sư tử, dù sao nhìn quen thì cũng chẳng có gì khác chó cả.

Đàm Linh Âm nhìn lại, Đường Đường lại đi theo, nàng phất phất tay với nó: “Đường Đường, mày về trước đi.”

Đường Đường không muốn vể. Nó còn chưa ăn cơm mà!

Tuyết Lê cười nói, “Đàm sư gia, cô cứ để nó đi cùng, phu nhân thích mèo đấy.”

Vì vậy Đàm Linh Âm bèn cúi người chọc chọc chóp mũi Đường Đường, nghiêm túc nói, “Từ giờ trở đi, mày là mèo.”

Đường Đường cái hiểu cái không nhìn nàng, thịt đâu?!

Đàm Linh Âm đi vào phòng khách, trước tiên là nhìn thấy trên vị trí chủ tọa có một người phụ nữ trung niên ngồi ngay ngắn. Phu nhân ăn mặc hoa quýnhưng lại không hề khoa trương, chăm sóc tốt nên đến giờ vẫn còn thướttha, đẹp lại có chút nghiêm trang, làm người khác không dám thân mật.

Đàm Linh Âm cúi cúi người với bà, “Chào phu nhân.”

Đường phu nhân gật gật đầu. Đàm Linh Âm rất nhanh liếc nhìn sang Đường Thiên Viễn, “Đại nhân.”

Trên danh nghĩa, Đường Thiên Viễn là cấp trên của nàng, nếu nàng không để ý đến hắn mới gọi là giấu đầu hở đuôi.

Đường phu nhân nhìn kĩ Đàm Linh Âm. Mắt to, mũi miệng xinh xắn, gương mặt như quả trứng vịt nhỏ, trán đầy đặn, cằm không béo cũng không gầy. Đườngphu nhân cảm thấy nữ nhân khó nhất là ở cái cằm, quá đẫy đà thì khó coi, quá gầy nhọn thì bạc phúc.

Là một mỹ nhân, nhưng không phải làloại hồ ly tinh, chí ít chênh lệch rất nhiều so với loại hồ ly tinhtrong tưởng tượng của bà. Đường phu nhân nhìn đủ rồi chê trách ĐườngThiên Viễn một câu, “Con là đồ ngốc sao? Sao mà vẫn không mời người tangồi vậy?”

Bà là trưởng bối, nhưng ở đây hắn mới là chủ, trốntránh trách nhiệm như vậy mà cũng nói được. Đường Thiên Viễn không ngờmẹ mình lại dùng đến chiêu này, vội nói, “Đàm sư gia, ngồi đi. HươngQua, dâng trà.”

Đường phu nhân còn phàn nàn thay Đàm Linh Âm, “Con ta không biết lễ nghĩa, để Đàm sư gia chê cười rồi.”

Đàm Linh Âm cảm thấy cái câu ‘Không biết lễ nghĩa’ này thực chất là đang nói nàng. Nàng nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Đường phu nhân lại yên lặng nhìn nàng. Có thể thấy cô nương này đang hơi căng thẳng, nhưng nàng ta không hề rụt rè, lời nói cử chỉ khá là nền nã.Thật ra căng thẳng một chút cũng không tồi, tiểu cô nương vẫn còn trẻtuổi, lại xuất thân từ thương gia, thấy trưởng bối thân phận nhạy cảm,nếu thận trọng lão luyện kiến người khác không nhìn thấu ấy mới thậtđáng sợ.

Sau khi Đàm Linh Âm ngồi xuống, không biết nói gì chophải. Nàng cảm thấy hình như nàng nói gì cũng không tốt lắm, sự tồn tạicủa nàng có vấn đề, là một cô nương lại chạy đến Huyện nha làm sư gia,hàng ngày tiếp xúc với nam nhân, việc này trong mắt Đường phu nhân chắcchắn rất tệ.

Ừm, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.

Đường phu nhân chợt ‘Ồ’ lên một tiếng. Đàm Linh Âm nhìn theo ánh mắt ngạcnhiên của bà, thấy Đường Đường đi tới. Lúc nàng đến thì bắt nó chờ ởcửa, vừa rồi có người ra vào, không cẩn thận nên để nó vào đây.

Đường Đường lập tức đi đến bên chân Đàm Linh Âm, cúi đầu ủn ủn chân của nàng. Thịt cơ!

Cảm thấy được ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của Đường phu nhân, gương mặt Đàm Linh Âm đỏ lên, nàng thật hi vọng giờ phút này không biết Đường Đường.Nàng nhẹ nhàng chuyển chân một cái, muốn tránh khỏi Đường Đường, khôngngờ nó lại quấn lên, sau thấy chiêu ủn ủn không có hiệu quả, nó lại đổxuống đất lăn lộn.

—– Chắc lúc này nên cho ăn cơm rồi chứ?

Không có cơm, không có cơm!

Đường phu nhân hỏi Đàm Linh Âm, “Sao cô lại nuôi được con mèo lớn thế này?”

Đàm Linh Âm không biết có nên nói thật hay không, nàng liếc Đường Thiên Viễn một cái.

Đường Thiên Viễn liền nói, “Mẹ à, Đường Đường trời sinh là vóc dáng lớn ngốc nghếch.”

“Đường Đường? Ai đặt tên cho nó vậy?”

Đường Thiên Viễn cười nói, “Đương nhiên là con trai mẹ, người ngoài ai dám đội họ của Huyện thái gia cho tiểu súc sinh chứ?”

Đường phu nhân phì cười một tiếng, “Huyện thái gia cơ à.” Làm sao vừa làmHuyện thái gia đã tự mãn thành như này rồi, đây có phải là con trai bàkhông?

Bầu không khí nhất thời không còn căng thẳng như ban nãynữa. Đàm Linh Âm không đuổi Đường Đường đi, mắt thấy nó lại lăn vài vòng trên đất, dùng hành động này để xin cơm ăn.

Đường phu nhân lại hỏi, “Sao nó vẫn lăn lộn vậy, hay là nó có rận?”

Đường Thiên Viễn thầm nghĩ, không phải có rận, bản thân nó chính là sư tử.

Đàm Linh Âm giải thích, “Nó đang đói ạ.”

“Sao lại không cho nó ăn?” Trong giọng nói của Đường phu nhân mang theo chút trách cứ.

Đàm Linh Âm đã sớm chuẩn bị tốt bị phu nhân nhìn không vừa mắt, giờ chỉ cóchút ấy, đối với nàng mà nói thì vẫn là tốt. Nên nàng khá áy náy, đáp,“Là cháu sơ ý, ra ngoài hơi vội nên không để ý đến nó. Cháu nên cho nóăn trước mới đúng.”

Đường Thiên Viễn nói, “Mẹ, mẹ không biếtĐường Đường kén ăn thế nào đâu, nó chỉ thích ăn thịt, mà còn phải làthịt chín, tốt nhất thịt kho tàu mới nấu xong.” Nói mấy câu đã giải vâyđược cho Đàm Linh Âm.

Đường phu nhân cười như không cười, “Takhông tin.” Bà đương nhiên biết dụng ý của con trai, vì thế lại nhìn Đàm Linh Âm, “Đàm sư gia, cô nói xem?”

Đàm Linh Âm không thể nói dối cũng không thể phụ họa theo Đường Thiên Viễn, đành phải nói, “Thật racái ăn thì dễ, cái khiến cháu lo lắng chính là nó thà bắt chim chứ không chịu bắt chuột.”

“Cô cho nó ăn no, đương nhiên nó sẽ không chịubắt chuột.” Đường phu nhân nói xong, sai bà mụ bên cạnh, “Đi lấy một ítthịt sấy Mông Cổ về đây.” Tuy ngoài miệng vừa nói không tin con trai,nhưng xem ra đã tin rồi.

Bà mụ đi chỉ trong chốc lát đã lấy thịt quay về, Đường phu nhân nhìn Đường Thiên Viễn, “Vốn là để con ăn.”

Đàm Linh Âm che miệng, cố nén để không cười ra tiếng.

Đường phu nhân tự xé thịt khô cho Đường Đường ăn.

Đường Đường đã sớm luyện được mặt mũi vô sỉ là ai cho nó thịt là nó đối tốtvới người đó, bây giờ bổ nhào qua như một con cún, vừa ăn vừa không quên làm nũng với Đường phu nhân. Đường phu nhân thở dài, “Càng nhìn lạicàng thấy giống chó rồi.”

Đường phu nhân vừa cho Đường Đường ăn,vừa nói chuyện với Đàm Linh Âm, đại để là bà hỏi còn Đàm Linh Âm trảlời. Cũng không hỏi chuyện gì nghiêm trọng, Đàm Linh Âm còn tưởng bà sẽlàm nàng lâm vào thế bí, nghĩ lại mới thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi.Trước mặt nhiều người như vậy, nàng càng sai sót bao nhiêu, liền chothấy mắt nhìn của Đường Thiên Viễn càng lầm, lời truyền ra cũng khôngđẹp gì, làm mẹ đương nhiên phải lo cho con trai của mình.

Tóm lại, từ ánh mắt đến giọng nói của bà, Đàm Linh Âm cũng có thể cảm thấy được bà ấy không hề thích nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.