🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi sáng mùa đông,có mặt trời, không có gió. Ánh mặt trời từ phía Đông rải sang, chiếu qua mặt của sư tử đá trước cửa nha môn, chia sư tử đá thành hai nửa sángtối. Người gác cửa của huyện nha dựa lưng vào tường, ngáp một cái thậtdài. Gã dụi dụi mắt, nhìn thấy chú chó của Đàm sư gia xuất hiện đang víu lấy cái mấu trên sư tử đá, ra sức trèo lên trên.

Tiếc rằng chân nó quá ngắn, không thể trèo lên được.

Người gác cổng nhìn Đường Đường trèo đã lâu, cuối cùng gã bị nó làm cảm động, đi lên giúp nó một tay. Gã thẳng thừng ôm Đường Đường đặt lên lưng sưtử đá. Đường Đường giẫm lên lưng sư tử đá, hai chân trước cào đầu của sư tử đá, nó giương cổ vui sướng gầm lên một tiếng. Trên cao nhìn xuống,uy phong lẫm liệt.

Người canh cổng lại đứng về chỗ cũ.

Phía xa, một đôi nam nữ đang đi về phía này, nhìn từ xa đã cảm thấy phongthái bọn họ không hề tầm thường. Tay nàng kia dắt theo một bé trai, namtử kéo tay nữ tử một cái, nữ tử có vẻ như mắc cỡ, tránh né tay hắn.

Một nhà ba người dần dần đến gần, lúc sắp đến cửa lớn huyện nha, đột nhiên dừng lại.

Nam tử giơ tay chặn hai người kia lại rồi đứng chắn phía trước, vẻ mặt đề phòng.

Mấy gian nhà xung quanh, ở nơi xa xa cũng có mấy người cũng ló ra chờ phânphó. Nam tử kia giơ ngón tay như ra hiệu, người trên nóc nhà lại luixuống.

Những việc này, người canh cổng đều không phát hiện ra.Bởi lực chú ý của hắn đều ở trên thân Đường Đường. Chú chó này là cụccưng của Đàm sư gia, nhỡ đâu té xuống đất, Huyện thái gia sẽ mắng chếtgã mất.

Nữ tử có chút kỳ quái, hỏi, “Sao vậy?”

Nam tử nhìn về phía sư tử đá trước mắt, tầm mắt chuyển lên đỉnh đầu nó.

Trên đầu sư tử đá uy mãnh là một cái đầu xù lông, hai chân trước của nó đang đặt dưới cằm, một đôi mắt trong suốt sáng ngời đang tròn mắt quan sátbọn họ.

Nữ tử cũng phát hiện ra Đường Đường, cả kinh kêu lên, “Oa, con mèo xinh quá!”

Nam tử: 囧 囧. Đây đâu phải mèo, đây là sư tử! Hắn định giải thích nhưng lại sợ dọa đến nàng. Hắn nhìn chằm chằm con sư tử kia, nghĩ thầm nơi đâythế mà lại dùng sư tử thật để canh cửa, xem ra tiểu huyện nha này đúnglà không lường được. Đường Thiên Viễn, rốt cuộc ngươi đang làm gì......

Tiếng kêu của nữ tử làm người canh cổng chú ý. Người canhcổng vốn định giải thích về giống loài của Đường Đường, có điều vừa nhìn thấy hai người, gã có chút ngẩn ngơ. Dáng vẻ đôi nam nữ này quá đẹp,lại có khí phái, như là một đôi thần tiên quyến lữ. Đứa bé bên cạnh cũng vậy, mặt mày điệu bộ đã đẹp, lại còn phong độ quý khí, thật khác vớingười thường.

Lúc này, Đàm Linh Âm đi từ trong huyện nha ra, “Lão Tôn, có nhìn thấy Đường Đường không?”

Người canh cổng hoàn hồn, chỉ lên sư tử đá, “Ở trên đó kìa.”

Đàm Linh Âm đi tới, nhìn thấy Đường Đường, nàng chống nạnh vờ giận dữ nói,“Cái tên hư đốn này, liếc mắt một cái không thấy đã lén ra ngoài, dọangười khác thì sao hả?”

Đường Đường cụp tai, nó biết sai rồi, bây giờ nó muốn đi xuống. Đáng tiếc...... Không thể đi xuống được......

Đàm Linh Âm giang hai cánh tay, “Tới đây, nhảy xuống đi.”

Đường Đường không dám. Nó định từng bước một trèo xuống, tiếc rằng lưng sư tử quá rung, nó vừa mới bước ra nửa bước, liền trượt một cái, nó sợ đếnmức hấp tấp lùi lại.

Kết quả nó không cẩn thận lỡ chân, ngã từ trên lưng sư tử đá sang bên kia......

Nam tử vừa rồi còn trong trạng thái đề phòng cũng nhìn ra con sư tử nàykhông có tiền đồ gì, hắn phản ứng cực nhanh, bước vài bước đã đỡ ngayđược Đường Đường, rồi trao trả cho Đàm Linh Âm.

“Cám ơn!” Đàm Linh Âm ôm Đường Đường qua.

Nữ tử kia không nhịn được nói, “Con mèo này của cô...... Thật lớn nha......”

“Í, nó không phải mèo, nó là chó.” Đàm Linh Âm trợn mắt nói phét.

Nam tử nghe được lời này thì mày giật giật mấy cái.

Đàm Linh Âm không chú ý đến. Nàng đi trước mặt, mới phát hiện đôi nam nữnày lại đẹp kiệt xuất như vậy, lại cúi đầu nhìn đứa bé kia, ôi đáng yêuquá đi mất!

Đứa bé cũng xấp xỉ đệ đệ của nàng, dáng vẻ lại đẹphơn Tiểu Bảo rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn như quả trứng non nớt, tuổinhỏ như vậy mà mũi đã cao cao, làm nổi lên thần khí. Ánh mắt nó vô cùngtrong trẻo, vì lông mi vừa dài vừa dày làm đường mắt khá rõ rệt, nhưđược dùng chì kẻ lại, thanh tú nhưng không hề nữ tính. Khóe mắt lại hơihơi xếch lên, nó vừa hé mắt nhìn người, không giận mà uy!

Đàm Linh Âm hứng thú với đứa bé này còn hơn cả với hai người lớn kia.

Đứa bé thoáng nhìn Đường Đường trong lòng Đàm Linh Âm, sau đó hé miệng nhoẻn cười với Đàm Linh Âm.

Tim Đàm Linh Âm nhanh chóng tan chảy, cứ si ngốc nhìn nó, như si như mê.

Bé con chỉ chỉ Đường Đường, chớp mắt, “Cháu có thể sờ một cái được không?”

“Sờ đi, cứ sờ thoải mái!” Đàm Linh Âm nói xong, cúi người đưa Đường Đường tới trước mặt nó.

Nó sờ sờ cái đầu của Đường Đường một cái, thỏa mãn cười cười với Đàm LinhÂm, có lẽ vì mắc cỡ, lúc nó cười chỉ hé miệng, giấu đi cái răng trongmiệng.

Đường Đường cũng không biết như thế nào, lúc này lại rất hiền lành ngoan ngoãn, y như một con mèo nhỏ.

Nam tử kia chắp tay về phía Đàm Linh Âm, nói, “Vị cô nương này, tại hạ họKỷ, vị này chính là phu nhân của ta, đây là khuyển tử, cô cứ gọi nó làNhư Ý. Chúng ta là......”

“Tới cáo trạng hả?” Đàm Linh Âmtét tay một cái, tranh trả lời. Người xa lạ tới cửa nha môn, tám chínphần mười đều là cáo trạng.

Hắn sửng sốt, há hốc miệng, “Hả?”

“Ta là Đàm Linh Âm, là sư gia ở đây. Huynh yên tâm, đại nhân bọn ta luôncông chính nghiêm minh, được người đời đặt ngoại hiệu là Đường ThanhThiên, bọn huynh có gì oan khuất, tìm chàng là xong ngay.” Nói xong, ômlấy Đường Đường dẫn bọn họ đi vào huyện nha.

Nàng kia lúc nghe thấy tên của Đàm Linh Âm, ánh mắt nhìn nàng có chút thân thiết.

Hóa ra nam tử này tên là Kỷ Danh Hành, chính là Đương kim Hoàng Đế, nữ tửđó là kế hoàng hậu Quý thị của hắn. Hai người xem xong tấu chương củaĐường Thiên Viễn, không nói tiếng nào đã ngựa không dừng vó từ kinhthành chạy tới Đồng Lăng. Chuyện này chớ nói Đàm Linh Âm, ngay cả ĐườngThiên Viễn cũng không biết bọn họ sắp sửa đích thân đến đây.

ĐàmLinh Âm vừa đi vừa nói, “Hai người có thể nói sơ qua một chút là muốncáo trạng gì không? Nói thật đại nhân bọn ta cũng rất bận rộn nhiềuviệc, cũng không phải chuyện gì to lớn, có mấy vụ án nếu có thể hòa giải thì...... Ôi kìa có điều nhìn thân phận cao quý của hai người, hẳn đã xảy ra việc lớn, bằng không......”

Lúc này, Trịnh Thiếu Phong đang ở đối diện, Đàm Linh Âm gọi hắn một tiếng, “Trịnh đại ca.”

Trịnh Thiếu Phong cười lên tiếng, dừng lại nhìn người phía sau nàng, độtnhiên hắn như gặp phải quỷ, trợn trừng mắt, “Hoàng, Hoàng, Hoàng......”

Kỷ Hành lắc lắc đầu với hắn.

“Hoàng Hoàng!”

“......” Kỷ Hành rất muốn bóp chết Trịnh Thiếu Phong.

Đàm Linh Âm kinh ngạc quay đầu nhìn Kỷ công tử một cái. Chả trách vừa rồihắn không muốn nhắc đến tên của mình, hóa ra là vì có cái tên độc đáonhư vậy. Phải nàng nàng cũng không nỡ nói ra nha......

“Hóa ra hai người biết nhau?” Đàm Linh Âm có chút tò mò.

Kỷ Hành rất muốn làm bộ không biết Trịnh Thiếu Phong, hắn nói với Đàm Linh Âm, “Phiền cô dẫn chúng ta đi gặp Đường đại nhân Đường Phi Long.”

Đàm Linh Âm thầm nghĩ hắn là bằng hữu của Trịnh Thiếu Phong, nói khôngchừng cũng là bằng hữu của Đường Thiên Viễn, vì thế sảng khoái đưa người đến Thoái Tư Đường.

Đường Thiên Viễn nhìn thấy người tới, cũnghoảng sợ. Có điều hắn trấn định hơn Trịnh Thiếu Phong, không há mồm kêu“Hoàng Hoàng”.

Đàm Linh Âm biết bọn họ chắc chắn có chuyện quantrọng muốn nói nên nàng mang Đường Đường ra ngoài, Kỷ Hành cũng giao Như Ý cho nàng luôn, cùng dẫn nhau ra ngoài.

Như Ý được Đàm Linh Âmdắt ra khỏi Thoái Tư Đường, nó lại cúi đầu nhìn Đường Đường, ánh mắtngập tràn mong chờ. Đàm Linh Âm biết nó thích Đường Đường, nhưng xấu hổkhông dám nói, nàng ôm lấy Đường Đường tiến đến trước mặt Như Ý, “Đếnđây, Đường Đường, hôn Như Ý một cái đi.”

Đường Đường sát cái mũi ngửi ngửi khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Ý, sau đó vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm nó một cái.

Như Ý cười ha ha. Lộ ra mấy cái răng.

Đàm Linh Âm mới phát hiện, đứa bé này đang trong độ thay răng, chả tráchlúc vừa gặp nó cười ngại ngùng như thế, giống một tiểu thư khuê các vậy, nàng còn tưởng rằng nó sợ người lạ nữa chứ.

Như Ý không sợ người lạ, nhưng nó không thích bị người khác nhìn thấy mấy chiếc răng lộn xộn của mình, nó che miệng, dừng cười.

Đàm Linh Âm an ủi nó, “Đây có là gì, nhóc xem, Đường Đường cũng đang thay răng nè!” Nói xong, tách miệng Đường Đường cho nó xem.

Răng của Đường Đường đã thay cũng gần xong rồi. Như Ý xem xong, rất vui vẻ.

Đàm Linh Âm nhân cơ hội chỉ chỉ mặt mình.

Như Ý cũng không ngại ngần, hôn chụt một cái lên mặt nàng.

“Ai da da tim của ta!” Đàm Linh Âm ôm lấy ngực, không biết xấu hổ nói, “Vềsau ta nhất định cũng phải sinh một đứa bé giống nhóc mới được!”

Như Ý đáp, “Cô cũng cũng có thể sinh một muội muội giống của cháu.”

Đàm Linh Âm rất vui. Nàng phát hiện đứa bé này không những không sợ ngườilạ, mà khi giơ tay nhấc chân đều có một loại phong thái ung dung quý khí trời cho, có lẽ thân phận bất phàm. Nàng sờ sờ đầu nó, cười nói, “Nhóccòn có muội muội à?”

“Vâng, muội muội cháu rất xinh, nhưng lại chưa nói được.”

Ồ, hóa ra là như vậy. Đàm Linh Âm cũng có một đệ đệ không nói được, chonên cảm động lây, giọng của nàng thấp hơn một chút, “Thật đáng thương,cô bé mấy tuổi rồi?”

“Hơn một tuần.”

“......”

Trong Thoái Tư Đường, quân thần tiếp kiến xong xuôi, Kỷ Hành nói, “Hiện giờta đang cải trang, ngươi không cần làm những nghi thức xã giao này nữa.”

Đường Thiên Viễn đáp “Vâng”.

Quý Chiêu thần sắc lo lắng, hỏi, “Đường huynh đệ, Nó...... nó đang ở đâu?”

Kỷ Hành vỗ vỗ vai nàng, “A Chiêu, đừng vội.”

Đường Thiên Viễn đáp, “Ta đã phái người tới mời nó đến, sẽ nhanh thôi.” Trước đó hắn đã nói qua một chút với nó về thân thế của nó, có điều ngay cảbản thân Đàm Thanh Thần cũng không thể tin được. Chủ yếu là sự tình quákhéo, khéo đến mức làm lòng người rờn rợn.

Đàm Thanh Thần chorằng Đường đại nhân ấy lại muốn cổ động hắn tới kinh thành tìm ngườithân, hắn đã chuẩn bị lý do tốt để cự tuyệt.

Nhưng hắn vừa đi vào Thoái Tư Đường, lực chú ý đã bị nữ tử kia thu hút. Nhìn thấy nàng,trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác thân thiết khó nói nên lời.

Đàm Thanh Thần liền ngơ ngẩn nhìn nàng.

Quý Chiêu vừa nhìn thấy Đàm Thanh Thần, nước mắt đã tí tách rơi xuống.

Đường Thiên Viễn đưa ra ý kiến, “Phu nhân, có cần phải nghiệm chứng không?”Tuy thời gian Đàm Thanh Thần và đứa trẻ đã mất tích giống nhau đến chínphần, nhưng chung quy vẫn nên làm theo trình tự chứ? Ví dụ như trênngười ngươi ở đâu chỗ nào có nốt ruồi, ở đâu chỗ nào có sẹo rồi cácloại......

Kỷ Hành cũng có chút hoảng hốt. Hắn nghe thấy Đường Thiên Viễn nói vậy, khẽ thở dài một tiếng, nói, “Không cần.”

“Vì sao?”

“Nó và Quý tiên sinh, quá giống nhau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.