Tối đó, ĐoạnPhong long trọng tiếp đãi áp trại phu nhân tương lai, rượu với thức ănđuề huề, mùi vị rất ngon, hơn nữa còn nướng cả thịt dê. 
Đàm LinhÂm ngồi quỳ trước bàn, trực tiếp xuống tay tóm lấy một cái đùi dê nướng, cắn một miếng không hề kiêng dè hình tượng. Ngon quá! 
Nàng xé một miếng thịt cho Đường Đường, sau đó hỏi Đoạn Phong, “Ai nướng thịt dê vậy? tay nghề khá thật.” 
Đoạn Phong đáp, “Là một người ở Tây Vực, y chỉ biết nướng thịt thôi.” 
Đàm Linh Âm không nén được tán thưởng, “Tận Tây Vực mà không gần ngàn dặmđến Phượng Hoàng trại ta tìm nơi nương tựa, ngươi nên đối tốt với ngườita một chút.” 
Cụm từ “Phượng Hoàng trại ta” đã thành công lấy được lòng Đoạn Phong, hắn uống một ngụm rượu rồi đáp, “Đương nhiên rồi.” 
Đàm Linh Âm lại hỏi, “Y bao nhiêu tuổi rồi?” 
“Hơn bốn mươi tuổi, sao vậy?” 
“Ngươi xem,” Đàm Linh Âm vươn ngón tay dính đầy đầu mỡ nhẩm đếm cho hắn, “Tầmhơn hai mươi tuổi y xuất phát, đi đến nơi này mất hai mươi năm, cũngsuýt soát cỡ đó đấy.” 
“Nàng đừng có mà như vậy, ta biết nàng có ý gì.” Đoạn Phong không vui nhìn nàng. 
Thật ra Đoạn Phong cũng có chỗ tốt, hắn vui hay không đều hiện rõ trên mặt,không cần đoán. Đàm Linh Âm xấu hổ cười cười, “Ta chỉ cảm thấy kỳ lạthôi, một người ở Tây Vực, làm sao lại đi tới núi Phượng Hoàng.” 
Đoạn Phong thở dài, nhìn bóng trăng nho nhỏ giữa bát rượu, hắn khẽ nói, “Nếu được lựa chọn, nào ai muốn không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375193/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.