Hai nha dịch cũngchẳng hiểu mô tê gì, bọn họ tiến lên giữ lấy cánh tay Đàm Linh Âm địnhdẫn nàng ra ngoài. Hai chân Đàm Linh Âm ra sức đạp, cả người lắc lư vùng vẫy khiến Đường Thiên Viễn hoa cả mắt, “Đại nhân à, đại nhân ngài không thể khinh thường con gái được, lệnh đường[1] cũng là nữ nhân mà!”
Thì ra nàng vẫn không biết vì sao hắn lại đuổi nàng. Đường Thiên Viễn phất tay, “Dừng lại.”
Nha dịch lập tức thả Đàm Linh Âm ra. Đường Thiên Viễn nhìn Đàm Linh Âm chật vật bên dưới, tâm tình tốt lên đôi chút, hắn ngoắc ngoắc ngón tay vớinàng, “Qua đây.”
Đàm Linh Âm liền lại gần thêm một chút.
“Nhìn xem ta là ai đi.” Đường Thiên Viễn nói.
Đàm Linh Âm nhìn không được rõ lắm nên lại tiến gần thêm một chút, lúc nàynàng ta mới tỉnh ngộ. Sau đó nàng ta lại cất tiếng cười giống y như ngày hôm đó, Đường Thiên Viễn nghe thấy nó cực kỳ dung tục. Hắn sầm mặt lại, “Người đâu, đuổi ra ngoài.”
“Đừng đừng đừng, tôi là người thựcsự có bản lĩnh mà!” Đàm Linh Âm ôm đầu tháo chạy, hai nam nhân to lớnnhất thời không bắt được nàng ta.
Một nha dịch có chút thông cảmvới nàng. Cô nương này cũng chẳng phạm sai lầm gì, vì sao huyện thái gia lại có thành kiến nặng nề với nàng ấy như thế cơ chứ. Hắn dừng lại, thử đề nghị Đường Thiên Viễn, “Đại nhân, chi bằng xem xem vị cô nương nàycó bản lĩnh gì trước đi?”
Đường Thiên Viễn cũng không muốn tiếptục ồn ào như thế này nên hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-pk-huyen-lenh/2375089/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.