Dịch giả: madokangokngkeck
Trong viện Vô Hoạn, Quý Lương chỉ huy Lý Tứ điều khiển cây gậy trúc trên cây Vô Hoạn
Lý Tứ nâng cây gậy trúc khôn ngừng tìm kiếm cá lọt lướt, lại nghe thấy Quý Lương không ngừng thúc giục, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Đại nhân, tất cả cây trong Vô Hoạn viện đều đã bị người phá hoại hết, không còn nữa rồi."
Trái cây Vô Hoạn là một vị thuốc Đông y, chuyên trị thanh nhiệt trừ đàm, sát trùng, trị cổ họng đâu nhức, ho khan... Vỏ của trái cây còn dùng tẩy rửa, gội đầu, hiệu quả vô cùng tốt.
Từ lúc Quý Lương xuyên qua đến nay, cách năm ba ngày lại lấy mấy xâu xuống, bọc lại dùng thay xà phòng.
"Nói hay lắm, ngươi thật là vô dụng." Quý Lương không ngừng chỉ huy: "Trên đỉnh cây kia có mấy xâu, thấy không?" Nói xong hết sức bất nhã gãi gãi da đầu, hai ngày nay không gội đầy cáu bẩn đây.
"Đại nhân." Trương Tam từ ngoài viện chạy vào: "Đại nhân, đã có manh mối rồi." Quý Lương cũng bất chấp chỉ huy Lý Tứ, chạy thẳng vào trong thư phòng của huyện nha.
Trong thư phòng, Tô Thu đã đứng đợi ở cửa, thấy Quý Lương vội vàng hành lễ, rồi cũng cùng vào bên trong.
"Sư gia đâu?" Quý Lương tiến vào không thấy có người trong phòng.
"Đã ra khỏi Huyện nha, không biết là đi đâu." Trương Tam cẩn thận hồi đáp.
Quý Lương gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, lại nhìn Tô Thu hỏi: "Thế nào?"
"Đại nhân, đã hỏi qua Chu đại gia rồi". Tô Thu kính cẩn đáp lời, "Vào một ngày mưa, Chu đại gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gia-lai-co-dieu-dan-cau-kien/1192471/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.