Cuộc đời mỗi người đều được bắt nguồn từ một trang giấy trắng. Mỗi tờ giấy đó lại bị nhuốm màu của thời gian, ăn mòn màu sắc tinh khôi, ăn mòn cả cuộc đời trong sáng. Có đôi khi, mặc dù biết rõ điều mình đang làm là sai, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục làm điều đó. Có đôi khi, ta cứ cố chấp phủ nhận một điều gì đó để có thể che khuất đi sự sợ hãi của con tim.
Cuộc đời của mỗi người, ngay từ khi lọt lòng đều đã được định sẵn chẳng có bất kì một ai là thực sự hoàn hảo. Trong tâm trí của ai cũng đều tồn tại một góc khuất, góc khuất ấy tuy rằng nhỏ bé, nhưng lại đủ khả năng khiến cuộc đời của con người chìm sâu vào bóng tối vĩnh hằng. Có đôi khi, những thứ mà ta khao khát, theo đuổi bằng tất cả sự đam mê của mình cũng không thể nào chạy được đến đích. Có đôi khi, ta vấp ngã, và đôi cánh thiên thần sẽ dần dần bị nhuốm đen bởi màu sắc của ác quỷ.
Sẽ ra sao nếu trong bóng tối tưởng chừng như vĩnh hằng này lại xuất hiện một tia sáng? Cho dù là nhỏ nhoi, nhưng kỳ thực đó lại chính là động lực tốt nhất. Người ta gọi cái thứ ánh sáng tuyệt vời ấy chính là tình yêu.