Đi gặp bác sĩ tâm lý đúng là đáng tiền. Một tháng sau đó tôi tiếp tục làm việc tại công ty, hoàn thành vượt mức quy định đối với các hạng mục, tiếp theo tôi xin cấp trên nghỉ dài hạn. Một tuần sợ là không đủ mà một tháng cũng chẳng là bao, tôi cũng không biết bản thân muốn thế nào. Yêu cầu như vậy đúng là làm khó người ta. Cũng may công ty này có tư tưởng thoáng, mức tự do của nhân viên cũng cao, tôi tốn thêm nửa tháng nữa mới xin được một kỳ nghỉ dài, tôi cảm ơn cấp trên xong thì cuốn gói mua vé máy bay về nước ngay. Xa cách hơn hai năm, giờ đáp lên mảnh đất này vẫn khiến tôi có chút nhớ nhung. Tôi lén về nên không nói trước với ai cả, ngay cả đàn anh thân nhất tôi cũng không liên lạc. Tôi thuê một căn nhà gần trường cấp ba của em trai, sau đó mất kha khá thời gian tìm hiểu xung quanh mới tìm được một khe hở dẫn đến khuôn viên trường. Tôi vẫn còn nhớ lời khuyên của cô bác sĩ tâm lý, "Trở ngại tâm lý lớn nhất của anh hiện giờ là đã giữ mối quan hệ gia đình với em trai nhiều năm rồi, cho nên trong lòng anh vẫn đặt cậu ấy vào vị trí đó mãi, rất khó thay đổi. Nhưng rồi anh thử yêu cậu ấy bằng góc độ của một người bạn trai, chính điều đó lại khiến tâm lý anh không thể vượt qua được gông cùm luân lý." "Tôi khuyên anh thử nhìn hình tượng cậu ấy trước mặt người khác, đừng để bị trói buộc bởi hình dáng người nhà." Cô mỉm cười, “Anh có thể thử yêu một con người khác của cậu ấy. Đó cũng là một chuyện tốt, anh lấy danh người nhà yêu quý em trai anh, còn ở góc độ khác thì thử xem cậu ấy thành người yêu đi." "Loạn luân cũng là yêu, mà bản thân tình yêu lại vô tội." Dáng vẻ nó lúc đi học rất khác lúc trước mặt tôi. Mỗi ngày đều được tài xế đưa đến trường, thường thì sẽ gặp vài người bạn trước cổng. Đồng phục của trường được phân theo niên khóa, rất nhiều học sinh nhỏ tuổi hơn quen biết nó, thằng nhóc bị vây ở trong vòng tròn, vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện, khi cười thì cũng chỉ kéo khóe miệng lên một chút. Đến tiết thể dục nó luôn xếp đầu. Tuy nó từng nói mình ép cân nhưng sức nó so với đám bạn vẫn dẫn trước, chạy 1000 mét chỉ hơi thở dốc. Tư thế cúi người nhảy xa nó đều làm tốt, chỉ mỗi hít xà là hơi khó khăn. Lúc các bạn nam chơi bóng rổ nó cũng sẽ tham gia. Tôi nhớ khi nó còn nhỏ lần đầu chơi bóng thì bắt không được, bị tôi chọc thì tức giận muốn thử ném bóng vào rổ, nhưng người quá lùn thêm sức yếu nên ném không tới. Lúc đó tôi cực xấu xa, tôi nhìn nó cố gắng còn mình thì ghi hết bàn này tới bàn khác, cuối cùng nó khóc um trời, hai tay ôm đầu ngửa mặt lên khóc oa oa. Tôi ngồi xuống an ủi nó vài câu, sau đó tràn đầy khí phách mà nói: "Lại đây, anh chỉ em úp rổ!" Tôi nắm tay dạy tư thế ném cho nó. Sức nó không đủ nên tôi mượn lực mình, vừa chỉ vừa khoe khoang "Để anh giúp em ghi bàn đầu tiên nào", sau đó ném bóng lên, nhưng bởi vì tư thế không tốt nên bóng vẫn không đến được rổ. Nó nín khóc mỉm cười, "Anh kém quá đi!" Hiện tại nó đang dẫn bóng, sức bật rất lớn, tư thế ném cũng tốt, thế như chẻ tre. Sau cuộc thi đấu nhỏ đội nó toàn thắng. Đồng đội hoan hô nhảy nhót, còn nó chẳng vui buồn gì cứ như chiến thắng này chỉ là chuyện bình thường, không có gì để đắc ý. Mấy cô nhóc bên cạnh trông rất ngưỡng mộ, còn tôi đứng bên ngoài hàng rào cũng không khỏi hoảng loạn. Những học sinh khác thì tranh thủ cuối tuần đi chơi, nhưng cuối tuần của nó lại đầy công việc. Ngoại trừ khóa học tự vệ, nó cũng không còn học mấy lớp như khi còn nhỏ nữa mà chuyển đến làm một số việc trong công ty. Tôi chạy đến chỗ của ông Nhạc xin rằng mình muốn lén gặp nó. Ông Nhạc không hỏi lý do nhưng vẫn cho tôi một số thứ cần thiết để tự do ra vào. Thằng nhóc mặc đồ tây trông vừa đĩnh đạc vừa đẹp trai, tóc được ép vào nếp thật chuẩn, khi cười lên nhìn thành thục trầm ổn như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay. Dù đối mặt là trưởng bối lớn hơn nó gấp ba bốn lần, dù bị vây ở trung tâm thì nó vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời, tuy tôi không nghe tiếng nhưng nhìn khẩu hình miệng nó thì não tôi cũng tự khắc nhả chữ, nhìn nó nói chuyện với nhân viên làm tôi cảm thấy từng câu từng chữ nó nói ra lưu loát cặn kẽ vô cùng. Mỗi ngày nó vẫn gọi video cho tôi, do bài trí ở sau lưng khác nhau nên tôi nói rằng mình đi công tác. Nhìn vẻ mặt ỷ lại của nó trên màn hình lòng tôi chợt bừng lên một cảm giác xa lạ, không biết nên nói thế nào. Vào lúc tôi không biết nó đã ở nơi đây phát triển tốt như vậy, tại sao nó chưa bao giờ cho tôi nhìn thử. - ----- Tác giả: Tôi nói chuyện cố vấn bác sĩ tâm lý một chút. Đầu tiên là anh trai không có bệnh tâm lý, anh là một người bình thường khỏe mạnh, anh ấy đi là bởi vì tìm kiếm cho mình một lối thông suốt … Cũng chính là làm mình có thể chấp nhận em trai. Bác sĩ cũng cho rằng tâm lý của anh ấy bình thường, không có chỗ nào cần phải khai thông, chẳng qua là cần một lời khẳng định thôi, cho nên bác sĩ chỉ nhằm vào mục đích tới cố vấn để cho lời khuyên. Sau chuyện này tôi phải nói rằng mình chẳng có tí kiến thức chuyên nào cả, cũng chưa từng gặp bác sĩ tâm lý, không biết bọn họ gặp tình huống này thì sẽ làm thế nào. Tôi chỉ là thúc đẩy cốt truyện nên mới viết đến đây thôi, đừng nghiêm túc quá! - ------ Editor: edit tới khúc này mình mới nhận ra đoạn trên là lời tác giả:))) mình edit khúc cố vấn tâm lý dở lắm mn thông cảm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]