Đi gặp bác sĩ tâm lý đúng là đáng tiền.
Một tháng sau đó tôi tiếp tục làm việc tại công ty, hoàn thành vượt mức quy định đối với các hạng mục, tiếp theo tôi xin cấp trên nghỉ dài hạn. Một tuần sợ là không đủ mà một tháng cũng chẳng là bao, tôi cũng không biết bản thân muốn thế nào.
Yêu cầu như vậy đúng là làm khó người ta. Cũng may công ty này có tư tưởng thoáng, mức tự do của nhân viên cũng cao, tôi tốn thêm nửa tháng nữa mới xin được một kỳ nghỉ dài, tôi cảm ơn cấp trên xong thì cuốn gói mua vé máy bay về nước ngay.
Xa cách hơn hai năm, giờ đáp lên mảnh đất này vẫn khiến tôi có chút nhớ nhung.
Tôi lén về nên không nói trước với ai cả, ngay cả đàn anh thân nhất tôi cũng không liên lạc. Tôi thuê một căn nhà gần trường cấp ba của em trai, sau đó mất kha khá thời gian tìm hiểu xung quanh mới tìm được một khe hở dẫn đến khuôn viên trường.
Tôi vẫn còn nhớ lời khuyên của cô bác sĩ tâm lý, "Trở ngại tâm lý lớn nhất của anh hiện giờ là đã giữ mối quan hệ gia đình với em trai nhiều năm rồi, cho nên trong lòng anh vẫn đặt cậu ấy vào vị trí đó mãi, rất khó thay đổi. Nhưng rồi anh thử yêu cậu ấy bằng góc độ của một người bạn trai, chính điều đó lại khiến tâm lý anh không thể vượt qua được gông cùm luân lý."
"Tôi khuyên anh thử nhìn hình tượng cậu ấy trước mặt người khác, đừng để bị trói buộc bởi hình dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gan-ket-cua-tinh-than/1020963/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.