Lúc sau nó than đau không dứt, nhưng chỉ việc ngồi trên người tôi tự lực mà cũng bắn được hai lần, đúng là nhóc tì lần đầu không làm chủ được. Nó lại nằm trên người tôi mà không áo không quần, một chốc thì lấy mền ra đắp lên rồi rúc vào người tôi. Tay chân tôi đều bị trói, nó nói vẻ tiếc nuối: "Anh không ôm em được." Nói đoạn liền dang tay ra.
Toàn bộ quá trình tôi không nói gì chỉ nhắm mắt lại.
Làm xong nó không thả tôi đi, mà là nhân lúc tôi ngủ đổi dây thừng thành dây xích. Phạm vi hoạt động rộng hơn chút nhưng cùng lắm cũng chỉ đến nhà vệ sinh, nói chi đến cửa phòng.
Tay chân có thể hoạt động nên tôi muốn đánh nó, nhưng ngày nào thằng nhóc cũng kêu đau, là di chứng lần đó. Nó cầm đồ ăn đến đúc tôi, ánh mắt tha thiết vô cùng, tôi chỉ nói: "Không cần, anh không ăn."
"Không ăn sẽ chết đói." Nó lẩm bẩm.
Tôi nghĩ chết đói thì chết, nó ép tôi làm chuyện đó còn nhốt tôi ở đây, so với chuyện muốn tôi chết cũng không khác gì. Nó bám tôi năn nỉ ỉ ôi nhưng bụng tôi đã đói lâu lắm rồi, đến sức đẩy nó ra cũng không có, nhiều nhất cũng chỉ mắng ác nó vài câu.
Da mặt nó càng ngày càng dày dù bị chửi cũng chẳng hề gì, cứ liên tục năn nỉ tôi.
Đói bụng hai ngày tôi nằm bẹp trên giường, nâng tay lên còn khó, sau chỉ nhắm mắt nằm trên giường, lòng mang chút tức giận nghĩ mình chết luôn trong mơ cũng tốt. Nó nằm cạnh, lay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gan-ket-cua-tinh-than/1020954/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.