Khi người đến, tôi đã nói cho em trai nghe về sinh hoạt trong một gia đình giàu có là thế nào. Nó hỏi một bữa ăn ngon là gì, tôi nói là một bữa nó muốn ăn gì cũng được. Khi tôi thay quần áo rồi nắm tay dẫn nó xuống lầu cùng người mặc đồ tây, thằng nhóc lại do dự, suy nghĩ một hồi lâu lại hỏi tôi liệu nó có thể có 5 tệ tiền ăn vặt không.
Đồ trứng ngu này!
Tôi xoa mặt nó rồi nói: "Muốn 50 tệ cũng được nữa."
50 tệ đúng một số tiền lớn! Hai mắt nó sáng lên.
Trẻ con thì dễ dỗ, dùng một ít vật có thể nhìn thấy được dụ nó, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Người đằng trước nghe cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi, nhìn tôi với vẻ rất buồn cười. Trực giác của tôi nói rằng người này đang xem tôi là đồ nhà quê.
Đây là lần đầu chúng tôi ngồi xe limousine, trước khi vào em trai còn kiểm tra ba lần xem đế giày mình có sạch không, và liệu nó có phải trả tiền nếu làm dơ xe hay không. Ánh mắt người kia nhìn nó một cách hiền lành, nhẹ giọng nói: "Yên tâm ngồi đi."
Tôi cảm giác thằng cha này khinh thường tôi còn thái độ với em trai thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng cũng không sao, ổng thích em trai tôi là được rồi.
Ngồi xe mất nửa tiếng mới đến biệt thự nhà họ Nhạc ở vùng ngoại ô, còn chúng tôi thì ở một khu dân cư nhỏ phía bên kia thành phố, cách nhau khá xa. Trong lúc đó thằng nhóc vắt hết óc suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gan-ket-cua-tinh-than/1020924/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.