Đừng thấy tôi nói năng khép nép vậy mà lầm, thật ra lúc ấy tôi rất muốn bỏ thuốc xổ cho ổng chết quách đi. Tôi đã lớn, người cũng cao hơn ổng, đánh nhau với người khác thì tôi luôn nắm phần thắng, ngay lúc này mà đánh với ổng tôi cũng không thua.
Nhưng mỗi lần muốn nhào qua tôi đều quay sang nhìn em trai. Thằng nhóc còn chưa tới 1 mét 3, không cần người ta đánh gió thổi qua cũng tự đổ. Mấy đứa nhóc tuổi này không tránh khỏi việc va chạm, nhưng nó lớn lên trong ngôi nhà thế này, lại hay ốm yếu như mấy đứa nhà giàu, da thịt non mềm, chạm mạnh một chút thì sẽ xanh tím vài tháng, nó như vậy sao chịu nỗi mấy cú đấm.
Tôi mà đánh thắng ổng thì ổng sẽ dời mục tiêu sang đánh nó. Nếu có ngày ổng giận lên lại vừa hay tôi không ở nhà, vậy thì việc em trai bị đánh chết cũng không kỳ lạ.
Haizz, em trai của tôi.
Đến mắng tôi còn không nỡ, huống chi để nó bị người khác đánh.
Vậy nên tôi nói với nó để lần sau dẫn đi ăn, lấy chuyện này an ủi nó một chút. Mà cái "lần sau" này lại kéo tới cuối kỳ.
May mắn thằng nhóc nhớ không lâu, đã sớm quên việc này rồi, lúc tôi nhắc lại thì trông nó như thấy miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vui không chịu được.
Thằng nhỏ đã có kinh nghiệm từ lần trước, lần này trước khi đi Wallace nó đã để dành bụng rồi mang theo một cái nĩa plastic dùng một lần, mấy món này là đồ thừa từ bữa sinh nhật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-gan-ket-cua-tinh-than/1020917/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.