Xuân xanh ngập tràn đất trời.
Ánh mắt của Lục Doãn Chương dán chặt vào người đang ngồi bên cửa sổ, ánh nắng từ khe hở của tấm rèm chiếu lên đôi chân thon dài của hắn.
Nhất thời cơn giận của cậu cũng lắng xuống, giống như mảnh đất ẩm ướt cuối cùng cũng đợi được nắng ấm, cố tình hất chăn một cái tạo ra tiếng động đánh thức người kia để ý đến cậu.
Ngung Tịch đặt quyển sổ con xuống, cầm ly nước đã rót sẵn mang tới bên giường, nhẹ giọng:
"Chương Chương, tỉnh rồi thì uống nước đi, là nước mật ong mà cậu thích."
Đầu tóc rối bời chủi ra khỏi chăn, ngoan ngoãn nhận lấy ly nước uống hết, thô lỗ lau đi chút nước dính bên miệng rồi lại nằm về vị trí cũ, quay lưng lại với hắn.
Cả quá trình đều không nhìn lấy hắn một cái, cũng không nói một lời.
Ngày thường cho dù tâm trạng không tốt cũng sẽ lại mỉm cười với hắn.
Trong lòng Ngung Tịch khẽ động, vô thức siết lấy ly nước trống rỗng, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt nói:
"Tớ vẫn chưa hết giận đâu."
Đôi mắt đang nhắm chặt của Lục Chương Chương bất giác run lên, giọng điệu có chút tức giận:
"Thì sao chứ?"
Ngung Tịch mím môi, ruột gan như bị thiêu đốt, vừa tủi thân vừa không cam lòng.
Hắn bị Lục Doãn Chương ghẻ lạnh.
Cậu không còn muốn hạ mình dỗ hắn, cũng chán ghét nhìn thấy hắn.
Sau một hồi im lặng, Lục Doãn Chương đột nhiên bị Ngung Tịch đè lên người, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/3465294/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.