Sân trường chưa kịp khô vì cơn mưa chiều tối ngày hôm qua, vài chỗ vẫn còn vũng nước đọng trong suốt, lấp lánh như ánh bạc dưới ánh sáng mặt trời. Đám trẻ nhỏ rất háo hức quan sát mấy chú ốc sên bò trên lá cây, giun đất sau mưa cũng trồi lên mặt đất, mấy đứa nhóc nghịch ngợm bắt lấy loài bò vật sống ở nơi đất ẩm ướt này mang đi dọa nạt người khác.
Lục Doãn Chương không sợ trời không sợ đất, lại sợ con giun đất. Cậu cảm thấy nó rất bẩn, ai mà biết trong đó có chứa bao nhiêu kí sinh trùng và vi khuẩn.
Đông Cường cầm cành cây con có con giun nhỏ đang bò trên đó chạy đến chỗ cậu, vẻ mặt hào hứng đưa thành quả của mình ra cho cậu xem, hồ hởi nói:
"Doãn Chương, cậu nhìn này! Con giun này mập mạp ghê!"
Khuôn mặt của Lục Doãn Chương tái mét nhìn con giun đang ngọ ngoạy trên cành cây con của Đông Cường, cơ thể bất động chết chân tại chỗ, hồn bay phách lạc.
Đông Cường không thấy Lục Doãn Chương đáp lời, chỉ đăm đăm nhìn vào con vật, cậu ta tưởng Lục Doãn Chương hứng thú, bèn tốt bụng đưa cành cây sát vào người cậu, ý muốn cho Lục Doãn Chương con giun này.
Một bàn tay bé trắng trẻo hất mạnh tay của Đông Cường sang một bên, con giun theo đó cũng văng xuống đất.
Lục Doãn Chương lúc này mới hoàn hồn, cậu ngoảnh đầu sang bên cạnh, đối phương cũng đang nhìn cậu. Lục Doãn Chương cảm thấy câu "lựa bạn mà chơi" thật đúng đắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698071/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.