Lục Doãn Chương suy tư một buổi tối, càng nghĩ càng cảm thấy lỗi lầm của bản thân là vô cùng nhỏ. Đúng là cậu cố tình trộm ra sau xem bí mật của Đông Cường, nhưng sớm muộn gì nó cũng nói cho cậu. Cậu biết sớm hơn chút thì có gì sai đâu chứ?
Lục Doãn Chương nghĩ rằng lời giải thích của mình rất chân thật, Ngung Tịch không tin cậu còn giận đến mức không thèm để ý tới.
Cả một buổi tối, Lưu Tuệ Tâm nén cười nhìn con trai ăn không ngon ngủ không yên. Cậu ngay cả bài tập rèn chữ cũng không làm. Lục Doãn Chương hiện giờ không sợ bị cô giáo trách mắng, chỉ sợ Ngung Tịch tuyệt giao với mình.
Còn chưa kịp tiến đến mối quan hệ thân thiết hơn, cậu đã xoay nó về vạch xuất phát.
Dù lỗi của mình không lớn lắm, Lục Doãn Chương vẫn không khỏi cảm thấy day dứt.
Cậu chưa từng ngờ đến việc Ngung Tịch lại là đứa trẻ nhạy cảm đến thế. Lục Doãn Chương mới rời mắt đi một chút, hắn đã trở về trạng thái trầm lặng quá mức quy định, một câu nói thiếu suy nghĩ của đứa trẻ khác cũng dễ dàng tổn thương hắn...
Lục Doãn Chương không tưởng tượng được kiếp trước hắn đã phải chịu đựng những gì mới hình thành nên tính cách cực đoan đó.
Nếu đời này cậu mặc kệ hắn, có phải hay không Ngung Tịch sẽ một lần nữa đi vào con đường tội lỗi kia.
Cái đầu nhỏ của Lục Doãn Chương nhức nhức, cậu băn khoăn không biết bản thân nên xin lỗi hắn bằng cách nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698069/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.