Sau đó là kỳ nghỉ tết, Lục Doãn Chương được mẹ mua cho một chiếc xe đạp thể thao ngầu lòi, cậu đã dành thời gian tập xe, đạp quanh xóm làng.
Cứ như vậy chơi suốt một kỳ nghỉ, gần đến lúc đi học lại, Lục Doãn Chương mới nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập. Lúc trước đều là Ngung Tịch làm bài hộ. Từ hôm đi thi về, cậu một câu cũng không nói với hắn, được hai tuần thì hắn cũng nghỉ học.
Đó là lần đầu tiên cậu giận hắn lâu như thế. Bởi vì Ngung Tịch đã chạm vào lòng tự trọng của cậu, đã nói trúng tim đen của cậu, mà cậu thì lại không muốn chịu cảm giác xấu hổ tột cùng như thế thêm một lần nào nữa, càng không muốn đối mặt với người đã gây ra nó.
Hai ngày cuối, Lục Doãn Chương đau khổ ngồi vào bàn học. Cậu làm nhăng làm cuội, không cần biết đúng sai, cứ điền hết chỗ trống là được.
Hôm cuối của kỳ nghỉ, Đông Cường gõ cửa đến chép bài tập, Lục Doãn Chương đã thu của nó một năm trực nhật mới cho chép.
Vào ngày đi học lại, Lục Doãn Chương ung dung đến chỗ ngồi, đưa vở bài tập cho tổ trưởng, cười ngoác miệng nhìn Đông Cường đang cắm đầu làm nốt bài tập ngữ văn, xung quanh lớp vẫn còn nhiều bạn học đang điên cuồng múa bút.
Lục Doãn Chương bị mấy người khác đến hỏi mượn vở, thường ngày vở bài tập của cậu luôn đúng gần hết, lại còn ngồi cùng bàn với Ngung Tịch, đáp án hiển nhiên so với mọi người có phần trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698051/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.