"Gửi Chương Chương mà tớ thích nhất.
Tớ là Tiểu Tịch của cậu.
Chắc hẳn cậu đang rất giận tớ, cảm thấy tớ làm như vậy là do tớ thấy có lỗi với cậu, do tớ day dứt về việc cậu hi sinh bản thân để cứu tớ.
Cậu nghĩ như vậy cũng đúng, và nó đúng, đúng được một nửa.
Tớ không hiến giác mạc cho cậu chỉ vì những điều đó, lớn hơn đó nhiều, bởi vì tớ thích cậu, tớ muốn là mắt của cậu, giúp cậu nhìn thấy ánh sáng.
Tớ đã dằn vặt rất nhiều về ngày hôm đó, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ do dự hay hối hận vì đã hiến giác mạc cho cậu.
Thật ra màu mắt của cậu thay đổi là vì mống mắt của cậu đã lấy từ con mắt của tớ. Bác sĩ nói rằng nên làm như thế, cách đó an toàn và cần thiết.
Chương Chương cảm thấy thế nào?
Cậu thích nó chứ?
Tớ rất hạnh phúc vì giúp được cậu.
Chương Chương không biết đâu, cậu không biết tớ sợ cậu không cần tớ nữa, sợ cậu ghét tớ.
Đột nhiên tớ nhớ lại ngày cậu với Đông Cường ở trong nhà kho lấy dụng cụ thể dục, tớ tới đó muốn hỗ trợ cho cậu, nghe được cậu đã nói rằng tớ phiền, ước gì tớ có thể tự thân vận động.
Tớ đã tuyệt vọng lắm. Cảm giác ấy lan truyền khắp cơ thể, khiến tớ chỉ có thể cưỡng ép bản thân chạy khỏi nơi đó, lặng lẽ ngồi ở một góc nức nở.
Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, mấy tuần không nói chuyện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698017/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.