Một tuần sau khi Lục Doãn Chương đi học lại, cậu đã dần quen với nhịp sống mới.
Khi trải qua một biến cố, con người đều sẽ trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn.
Buổi tối, cậu ngồi trước bàn học, chăm chỉ làm bài tập. Lục Doãn Chương chợt dừng bút, cậu cầm mảnh giấy màu lên, kí ức lúc trước ùa về khiến sống mũi cay cay.
Lục Doãn Chương đã từng gấp rất nhiều hạc, đều là dành cho Ngung Tịch. Lần này cậu đã gấp thành thạo hơn rất nhiều, ba phút là xong một chú hạc giấy màu đỏ xinh đẹp.
Nhưng người cậu muốn tặng lại không có ở đây, cho nên chỉ đành cất đi, chờ đến một ngày nào đó, chú hạc giấy này có thể về với người ấy. Mang theo nỗi nhớ nhung của cậu, bay đến trái tim của người ấy.
Lục Doãn Chương thẫn thờ, cậu muốn trò chuyện với hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn chạm vào hắn, niềm mong mỏi này mỗi ngày đều dày vò cậu.
Cảm giác Ngung Tịch như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Không có tin tức gì, chỉ còn sót lại những bức thư viết bằng tình cảm của hắn.
Lục Doãn Chương không nỡ đọc hết, cậu tự nhủ, chỉ khi nào thực sự nhớ hắn không nhịn được, buồn bã đến tuyệt vọng, cậu mới đọc một lá thư.
Một lá thư đó như tiếp thêm cho cậu nghị lực, lại như bòn rút sinh mệnh của cậu.
Liệu rằng sau khi cậu đọc hết toàn bộ, Ngung Tịch sẽ quay trở về chứ?
Lục Doãn Chương không biết, cũng không tài nào trả lời được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698011/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.