Thời gian của một người đang chờ đợi ai đó chưa bao giờ trôi qua nhanh cả.
Thế nhưng đã đến hè rồi.
Vào buổi học gần cuối năm, Cung Diệp đưa Lục Doãn Chương về nhà. Từ năm ngoái, nó đã tập tễnh đi bằng chân giả, nửa năm trôi qua, nó cũng quen thuộc hơn rất nhiều, không cần bước đi bước nghỉ nữa.
Là người đã từng trải qua cuộc sống khổ cực, nó hiểu cảm nhận của Lục Doãn Chương. Một người đang chạy nhảy bình thường bỗng nhiên lại phải gắn liền với chiếc xe lăn nặng nề, dễ gì mà không bị tổn thương tâm lí.
Cung Diệp rất ngưỡng mộ cậu, bởi vì Lục Doãn Chương lạc quan hơn nó nhiều.
Nó biết lí do Ngung Tịch bị đưa sang nước ngoài, biết hắn vì cố chấp muốn hiến mắt cho cậu mà bị ông trừng phạt đến hấp hối trong bệnh viện lúc ba giờ sáng, và nó biết Ngung Tịch đang ở đâu.
Nhưng hắn đã nhắc nhở nó không được phép nói với Lục Doãn Chương.
Đôi mắt xanh giăng đầy tơ máu, cơ thể bầm dập, giọng nói khản đặc, dường như đã rất thảm.
Người thảm như thế, trong đầu vẫn đau đáu nghĩ về Lục Doãn Chương. Nghĩ đến phát khóc.
Một người lạnh nhạt như tảng băng trôi cũng có ngày khóc, khóc đến tâm can phế liệt.
Cung Diệp nghĩ đến Kỷ Dung Quân, cảm thấy hai người có nét tương đồng. Kỷ Dung Quân rất cố chấp, là loại cố chấp khiến người ta giận đến hộc máu cũng không làm gì ngăn cản được hắn.
Ngung Tịch cũng cố chấp, sự cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-ep-buoc-hen-mon/2698007/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.