Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp.
Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, đường cong của khuôn mặt tuấn tú đã kéo căng đến ranh giới chặt nhất, trên mặt German, không rõ tâm tình.
"Không nên nói giỡn!"
"Anh có biết, cho tới bây giờ tôi cũng không biết nói giỡn, nhất là với anh!"
Hơn nữa còn là chuyện liên quan đến tình yêu!
Bàn tay ấn ở trên bàn để chống đỡ thân thể, Lạc Khuynh Thành giống như là một con thú nhỏ đang gầm nhẹ, có lẽ là bởi vì tâm tình chập chờn quá lớn, lại có lẽ là bởi vì nói chuyện quá dùng sức, làm cho cô cùng đang thở dốc. Không phải là cô đang nói giảm, trời sinh cô cũng không phải là một người sẽ nói giỡn, một việc chỉ cần cô nhận định, cô luôn luôn rất nghiêm túc, cũng chưa từng chơi đùa, chính là bởi vì cái này, so với người khác cô cũng sống mệt mỏi hơn một ít; cũng chính bởi vì vậy, tình yêu của cô đối với anh, liền có bao nhiêu thật!
Nhưng bây giờ thật sự là cô không muốn yêu nữa, cô mệt mỏi.
Lông mi dài mà cong rung động nhè nhẹ, đóng vào, rồi lại mở ra lần nữa, nhìn về phía German, trong hốc mắt Lạc Khuynh Thành, chứa đầy nước mắt mất hết can đảm…...
"German, anh buông tha tôi đi, để cho tôi đi, tôi đã bị anh hủy hoại rồi, hiện tại đã không còn bất cứ cái gì khiến anh phí tâm tư rồi."
Lạc Khuynh Thành là một người con gái thông minh, đối với việc vì sao ban đầu German cứ muốn cột cô vào bên cạnh, trải qua một phen thăm dò, trong lòng cô đã biết rõ ràng rồi. Mà hiện tại, thật sự cô đã bị hắn hủy hoại, triệt triệt để để, anh đã từng muốn xoá bỏ một lần, cũng hoàn toàn biến mất, cho nên, anh thắng, không cần thiết cột cô nữa.
Đúng vậy, thoạt nhìn German là người thắng lớn nhất, chỉ là Lạc Khuynh Thành cũng không nghĩ tới, anh sẽ ở trong trận trò chơi lấy chinh phục cô mà bắt đầu này, đem lòng của mình……. thua mất.
Người mà ngay cả trái tim cũng bị chiếm đóng, làm sao còn có tư cách nói thắng?
Chỉ sợ trên thế giới này, bên thua lớn nhất, trừ anh ra cũng không còn có thể là ai khác…….
"Không có khả năng!"
Gắt gao nắm chặt quyền, cơ bắp toàn thân German đều kéo căng, dùng cái này cho anh lực lượng tiếp tục chống đỡ, nếu không, đau đớn thấu xương kia, cơn giận phun trào bừng bừng phấn chấn kia, căn bản anh không có biện pháp chống cự.
"Lạc Khuynh Thành, đời đời kiếp kiếp, em là của tôi, không ai cướp đi được, bao gồm chính em!"
Giọng điệu rất nặng, vẻ mặt German cũng cực kỳ lạnh lùng, tựa như đây chính là thiên hạ của anh, chỉ do một mình anh định đoạt, kiêu ngạo như vậy, ngón tay bất ngờ run một cái, Lạc Khuynh Thành mở to hai mắt phẫn nộ trừng anh, từng đợt tức giận thẳng hướng dâng lên….... Loading...
"Rốt cuộc là anh còn muốn cầm tù tôi làm cái gì? Làm quân cờ để anh lấy lòng Lucy sao? Được thôi! Vậy anh gọi cô ta đến đây, tôi quỳ xuống cho cô ta, tôi đến xin lỗi, cho anh dựng nên hình tượng hoàn toàn cao lớn uy vũ trước mặt cô ta, giúp anh đạt được mục đích dơ bẩn đáng xấu hổ kia của anh, cái này cũng có thể đi?!"
Màu mắt, phút chốc lạnh lẽo, âm u, nhưng lại giống như là cùng tồn tại với đôi con ngươi của người đàn ông, thâm thúy khó lường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, trong lúc ấy giọng điệu bỗng German chuyển nhạt, cực nhạt, giống như gió nhẹ thổi qua…...
"Trong chuyện đứa nhỏ quả thật là tôi thua thiệt em, nhưng tôi đã từng nói, tôi sẽ báo thù, chỉ là cần em nhịn thêm một chút nữa, chuyện hiện tại tôi đang làm, cũng thật sự tổn thương đến em, không có gì có thể giải thích, đợi cho ngày sau, tự em sẽ hiểu được dụng ý của tôi."
"Ngày sau? Quả thực buồn cười đến cực điểm, anh cho rằng đến giờ khắc này, giữa tôi và anh còn có cái gọi là ngày sau ư?!"
Trong lòng chỉ cảm thấy đau xót, vẻ mặt thờ ơ của German, giống như những đợt kim đâm vào trong lòng cô, hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành ráng chống đỡ nói: "Anh cũng đã muốn tiếp cận Lucy, lấy tính cách của anh, nếu không phải cô ta có thứ anh muốn, tất nhiên là sẽ không lấy lòng như vậy, chỉ là anh cũng đã nhìn trúng cô ta, còn muốn biến tôi thành quân cờ, cần gì phải dây dưa với tôi nữa? Không cảm thấy rất buồn cười sao?!"
"Tin tôi, tôi sẽ chỉ là chướng ngại vật trong quan hệ giữa anh và cô ta, muốn ở cùng với cô ta, thì thả tôi, để cho tôi đi sạch sẽ, cũng để lại cho các người một chỗ thanh tịnh tằng tịu với nhau!"
Hít sâu, đề cập đến Lucy, lửa giận của Lạc Khuynh Thành liền biến thành băng hàn, lạnh lùng thản nhiên liếc mắt nhìn German một cái, con ngươi của cô, trong suốt như nước, có hàn khí, đang ẩn ẩn lộ ra…...
"Huống chi, hiện tại chúng ta là loại tình huống này, rõ ràng là đang tra tấn lần nhau, cường ngạnh buộc chung một chỗ, còn có ý tứ gì đây?"
Bộ dáng của Lạc Khuynh Thành quyết tuyệt trước nay chưa có, ánh mắt càng là như băng lạnh, trong lòng vừa hoảng lại tức, bình tĩnh nhìn thấy được chỗ sâu trong đôi mắt của cô, bên trong hai con ngươi màu xanh lam của German, từ từ ngưng tụ, giống như châm, mang theo mũi nhọn sắc bén......
Bị ánh mắt lợi hại còn mang theo đau đớn kịch liệt như vậy nhìn chằm chằm, trái tim giống như là đột nhiên bị người ta nhét vào mấy vạn lần nước biển, chợt trong lúc cực căng thẳng, cực trầm đó, trầm đến mức cô cũng sắp không thở nổi, quay đầu sang chỗ khác, Lạc Khuynh Thành giống như là một vật cách điện, dùng trong trẻo nhưng lạnh lùng ngăn chặn anh.
Thế nhưng là ánh mắt của anh lại càng phát ra sắc bén hơn, tựa như muốn lột cô ra, quá mức áp bức người khác, căn bản không ai đương đầu được, nội tâm giống như đang bị lửa đốt, bước chân qua, Lạc Khuynh Thành hoảng sợ chạy về phía ngoài cửa....
Nếu anh đã không đáp lời nữa, như vậy, cô coi như là anh đồng ý, cô muốn rời khỏi nơi này, không bao giờ trở lại nữa.
Cũng không lập tức đuổi theo sau, trực tiếp khoá Lạc Khuynh Thành lại, ánh mắt rục rịch theo bước chân của cô, lại ở thời điểm cô sắp chạy đến cửa, đôi mắt bất ngờ nhíu lại, rồi sau đó, chỉ nghe "Phanh" một cái, bên tai truyền đến một tiếng vang thật lớn, mắt tối sầm lại, German cũng đã vọt qua đóng cửa lại thật mạnh......
Trên vòng eo bỗng nhiên siết chặt, lực đạo cực kỳ quen thuộc, Lạc Khuynh Thành há có thể không biết là anh ôm lấy mình?
Thế nhưng là hiện tại anh, còn ôm cô làm cái gì?
Trái tim đột ngột co lại, Lạc Khuynh Thành đưa tay liền muốn đẩy German đi, anh lại tiếp tục dùng sức kéo cô lại, đặt ở trên cửa!
"Tôi chỉ cần em!"
Thở ồm ồm phì phò, German rống ra một câu thật mạnh, trong lòng giật mình, giương mắt, tầm mắt rơi vào trên gương mặt tuấn tú, nở rộ nửa giận đùng đùng, anh ta... Điên rồi!
"Dây dưa cũng được, tra tấn cũng được, anh chỉ cần em, Khuynh Thành, đừng đi, anh chỉ cần em!"
Cho tới bây giờ German cũng chưa từng dùng giọng điệu dồn dập như vậy nói chuyện, có lẽ thật sự là bởi vì sợ, ngay cả âm thanh của anh cũng đang run rẩy, lời nói, như hứa hẹn, lại càng như...... Cầu xin.
Thật sự là anh sợ hãi, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng khủng hoảng giống như bây giờ, lạnh lùng và quyết tuyệt của cô, mâu thuẫn và oán hận của cô, không cái nào không lộ ra suy nghĩ muốn rời đi của cô, thế nhưng là tại sao có thể, anh cần cô, anh yêu cô a!
Âm u nở rộ trong con ngươi lạnh lẽo, đáy lòng nổi sóng chập chùng, ánh mắt của Lạc Khuynh Thành lại cực kỳ bình tĩnh, giống như nước lặng sẽ không còn có sinh mệnh nữa, đến cùng là yêu cô, làm sao chịu được nửa điểm xa cách và lạnh lùng đó?
Bàn tay nắm chặt vòng eo của cô siết chặt, nhấc thân thể của cô lên một chút, rũ mắt, German đổ ập xuống liền hôn xuống, trong lòng giật mình, Lạc Khuynh Thành quay đầu liền muốn né tránh, nhưng không biết làm sao, anh đã chiếm lấy môi cô, vừa mới đụng vào nhau, anh liền giống như phát điên mút vào, giống hệt cướp đoạt.
Người đàn ông hoàn toàn nổi cơn điên, nụ hôn kia, cường thế đến mức hận không thể nuốt toàn bộ người con gái vào, không cho kháng cự, không cho trốn tránh, không tới hai lần, Lạc Khuynh Thành đã không thở nổi, thân thể của cô vốn đã suy yếu, hiện tại ngay cả nửa điểm giãy giụa cũng không làm được, huống chi cô càng giãy dụa thì anh càng dùng sức......
Ưm một tiếng, da đầu run lên, quyết đoán nhẫn tâm, Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên nhắm chặt đôi mắt lại, bộ dáng chết lặng lạnh nhạt tùy ý để anh xử lý, mặc dù nội tâm của cô, đau gần chết!
Vì sao bất kể hôn môi bao nhiêu lần, anh đều sẽ mang đến cho cô rung động? Vì sao bất kỳ một nụ hôn nào, anh cũng có thể đem thế giới của cô, quấy đến long trời lở đất?
Hai tay nắm thành quyền, chống đỡ ở giữa bộ ngực German, gắt gao kháng cự ôm lấy anh, giữa lông mi rung động, nước mắt của Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên từ khóe mắt tràn ra ngoài......
Cho đến giờ phút này, cô mới hiểu được, thì ra, anh là thuốc phiện, chỉ một lần thôi sẽ nghiện, thấu vào tận xương tuỷ, không có thuốc chữa.
Còn nói cái gì không còn yêu anh?
Thừa nhận đi, rõ ràng mày yêu anh ta đến chết! Rõ ràng chỉ cần anh ta hôn một cái, thành trì mày rèn đúc phòng thủ kiên cố kia, cũng sẽ ở trong chớp mắt hơi thở anh ta vào trong mũi ấy, hoàn toàn sụp đổ!
Thế nhưng là vì sao, vì sao sẽ khiến cô đau như vậy? Tình yêu không phải đều là hạnh phúc ấm người sao? Vì sao cô lại đau đến hận không thể đi chết?! Vì sao!
Nước mắt, theo hai má của Lạc Khuynh Thành nhỏ xuống, một mảnh ẩm ướt, chạm đến da thịt của người đàn ông, thân thể to lớn đột nhiên cứng ngắc, trái tim German, cũng đang chảy máu......
"Vì sao muốn khóc? Chẳng lẽ tôi thật sự khiến cho em mâu thuẫn nhiều như vậy sao?"
Dùng hết sức lực toàn thân nén đau nhức, hô hấp hỗn loạn, trong lòng German cũng bối rối một mảnh.....
"Tôi không tin, tôi không tin em đã không còn yêu tôi! Tôi cứ không tin!"
Trầm giọng như gầm nhẹ, vừa vội vừa đau, thật sự là German không cam lòng, dùng sức đè ép về phía Lạc Khuynh Thành, anh gắt gao, gắt gao đè ép cô, lực lớn như vậy, quả thực là muốn đụng nát cô đi!
Cúi đầu hô đau một tiếng, đau đớn thân thể, cũng không đuổi kịp đau lòng nửa phần, nước mắt, từ trong hốc mắt từng hạt từng tạt rơi xuống, rũ mắt xuống, dựa chán ở trước ngực German, núp ở trong ngực của anh, Lạc Khuynh Thành khóc, giống như là một con thú nhỏ tuyệt vọng.
"German, anh buông tha tôi đi, coi như tôi van xin anh, anh buông tha tôi đi......."
Tôi vẫn còn đang yêu anh, yêu rất sâu, yêu đến ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau, thế nhưng là tôi thật sự mệt mỏi, cái gì anh cũng không nói, còn tàn nhẫn lợi dụng tôi như thế, bảo ôi còn tiếp tục yêu như thế nào đây? Hả?!
"Tôi mệt mỏi, thật sự không muốn yêu anh nữa, tôi không muốn yêu anh, anh buông tha tôi đi, xin anh."
Nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống, dừng ở trên mu bàn tay German, phỏng một trận, hô hấp, im ắng chậm lại, đau lòng đến dường như muốn chết đi, cái gì gọi là mất hết can đảm, cái gì gọi là sống không bằng chết, giờ khắc này German, đều cảm nhận được sâu sắc toàn bộ.
Trái tim có cứng cỏi nữa, đến giờ khắc này, chung quy cũng là thủng trăm ngàn lỗ.
Người con gái trong ngực, đầu vai thon gầy, đơn bạc giống như một tờ giấy trắng, đang núp ở trong ngực của anh run rẩy thút thít, cầu xin anh thả cô rời đi, tiếng khóc là bi thương như vậy, ngay cả anh nghe cũng cảm thấy mình tàn nhẫn, thế nhưng là, thả cô, thì anh làm sao bây giờ? Ai tới buông tha anh? Thả cô tự do, trái tim anh tự do, nhưng thế thì sao?
Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, German lại bật cười ở loại thời điểm này, nhưng rõ ràng đáy mắt anh lại nhuốm đầy đau đớn không bờ bến, thế này sao lại là cười, rõ ràng là một chút tự giễu, một chút tự giễu so với khóc còn bi thương hơn!
Hoá ra là, bất kể trái tim anh sắt đá như thế nào, bất kể anh lãnh huyết tàn bạo với người bên ngoài như thế nào, nhưng lại cũng không đỡ được nước mắt của cô, cô quá lợi hại, chỉ một giọt nước mắt, nhưng lại khiến cho hắn...... Triệt để sụp đổ!?
Chỉ là, cho dù là đau chết, cho dù là hồn phi phách tán, anh cũng không sẽ bỏ qua cô, tuyệt đối không!

Giơ tay lên, hung hăng nắm cằm Lạc Khuynh Thành, ép cô ngẩng đầu nhìn anh, German sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không nói một lời, nửa ngày qua đi, con ngươi nguy hiểm thu hồi, ánh sáng bên trong càng thêm chuyển tối, dần dần, lại có ánh lửa đang bắt đầu thiêu đốt, chẳng qua, là ánh lửa lạnh như băng hàn!
"Lạc Khuynh Thành, muốn rời khỏi tôi có thể, trừ phi, tôi chết!"
Ánh mắt lạnh lẽo như vậy, trực tiếp bắn vào trong đôi mắt ngập nước của người con gái, lời nói vô cùng rõ ràng, âm thanh của German, lạnh đến đáng sợ, giống như ma quỷ từ địa ngục đến lấy mạng.
"Hoặc là cùng tôi đồng quy vu tận, hoặc là phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, chính em chọn đi!"
Âm thanh lạnh lòng lạnh hơn, màu mắt lạnh hơn, cứng rắn như bàn thạch, có một cỗ bi thương, từ chính giữa trái tim đang tuôn ra đi khắp toàn thân, năm ngón tay cong cong, German chỉ cảm thấy mình là bi ai lớn nhất thế gian.
Hiện nay, trừ bỏ dùng thủ đoạn cường ngạnh bức ép cô ở lại bên người, anh lại bó tay không biện pháp?
Thật ra, sớm ở một khắc anh yêu cô kia trở đi, anh ở trước mặt của cô, đã thất bại thảm hại rồi......
Nhẹ nhàng hất lên, buông lỏng kiềm chế đối với Lạc Khuynh Thành ra, lông mi dài như cánh quạ run lên, hít sâu một hơi, German cứng rắn nói: "Dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ đến rời khỏi tôi nữa!"
Nói xong, ép buộc mình buông cô xuống, German cất bước rời đi, trong chớp mắt sát qua vai nhau ấy, anh giương mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, đôi mắt chứa đầy nước mắt, va chạm với tầm mắt người đàn ông, trong chớp mắt ấy, nhịp tim Lạc Khuynh Thành, dừng lại!
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ từ trong mắt ác ma nhìn thấy thống khổ mãnh liệt như vậy.
Rõ ràng trong con ngươi âm trầm như vậy, lại cất dấu mạch nước ngầm không biết rõ, ở chỗ sâu trong hồ lam sóng gợn lăn tăn kia, vì sao cô lại cảm thấy một loại thống khổ không có cách nào hình dung được, thình lình xảy ra, chỉ một cái liếc mắt này, liền hung hăng đâm trúng trái tim của cô.....
Đã mất đi chống đỡ, hai chân mềm nhũn, Lạc Khuynh Thành dựa vào vách tường trượt xuống, mềm như một bãi bùn nhão ngồi xuống, một đôi mắt bao hàm thống khổ kia, trú ở trong mắt của cô, liều chết không chịu rời đi, không hề thương lượng gặm nuốt lấy lòng của cô.
Không biết rốt cuộc ngồi bao lâu, chỉ biết là hô hấp so với lúc trước càng khổ sở hơn, ráng chống đỡ đứng lên, cơ hồ là kéo lấy bước chân bước đi, đi vài bước rồi, Lạc Khuynh Thành lại ngồi xổm xuống, tay run run, muốn nhặt vòng tay vỡ thành hai đoạn lên......
Quả nhiên, ngay ở trong chớp mắt đầu ngón tay chạm đến mặt vòng tay ấy, ánh mắt thống khổ của German lóe lên ở trước mắt, tâm bị đâm một cái, đột nhiên, Lạc Khuynh Thành nghẹn ngào khóc rống lên.
Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Cô cũng nói không yêu anh nữa rồi, vì sao còn muốn dùng loại ánh mắt ấy tra tấn cô?
Là cô vô dụng, đã nói không còn yêu rồi, vì sao còn sẽ đau lòng anh?!
Ngồi ở trên mặt đất, gắt gao nắm chặt vòng tay, Lạc Khuynh Thành khóc "Ô ô ô", cũng là ở lúc này, cô bị người khác bế lên, nhiệt độ cơ thể quen thuộc như vậy, hương vị nghiêm nhiên khắc cốt ghi tâm, ngoại trừ là anh, còn ai vào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.