Chương trước
Chương sau
Edit: Lệ Diệp.
Trước đừng nói cô chỉ là người cầm qua súng vài lần, cho dù cô từng là người học qua súng, cũng chưa chắc có thể nắm đúng chỗ, bởi vì, yêu cầu cao như vậy, ngoại trừ tay súng thiện xạ, ai cũng không làm được!
Người mở ý sao. A, người đàn ông này, quả nhiên là một ác ma! Thủ đoạn thật sự là độc ác! Lòng dạ thật sự tàn nhẫn!!
Như là giống trong dự liệu của mình, từ trong mắt Lạc Khuynh Thành nhìn thấy kinh hãi và bối rối, vừa lòng nhếch môi một cái, German đưa tay sờ về phía bên hông của mình, móc súng từ đó ra...
Chân dài hữu lực bước một bước, tới gần Lạc Khuynh Thành hơn mấy phần, đưa súng ống tới trước mặt của cô, German nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi. Chỉ cần em có thể bắn trúng, tôi sẽ thả cô ta ra, còn có…."
"Em."
Nhẹ nhàng một chữ “em”, như mây trôi nước chảy từ giữa môi German bay ra, lại như đang ở trên trái tim Lạc Khuynh Thành, đâm xuống một dao thật mạnh!!
Anh vậy mà, anh vậy mà…
Anh thờ ơ một cách thần kỳ, như không lộ vẻ gì mấy, thế nhưng là vì sao, ở giữa khoảng cách cùng đôi mắt anh chạm vào nhau, cô lại sinh ra một loại cảm giác, dường như trái tim đang bị dao khoét?
Là ảo giác sao? Thế nhưng là vì sao, cô sẽ có một loại cảm giác thân lâm kỳ cảnh (*) chân thực?!
(*) Thân lâm kỳ cảnh: một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là shēn lín qí jìng, ý tứ chỉ tự mình gặp phải cái loại hoàn cảnh này; cũng khiến đích thân mình phải trải qua.
"German..."
Môi đỏ như là cánh hoa mấp máy rất nhỏ, trái tim Lạc Khuynh Thành, đang bắt đầu co lại đến đau buốt.
Anh vậy mà quyết định buông cô ra? Ở sau khi cô cũng bỏ đi ý niệm chạy trốn không khác mấy, thế nhưng anh lại nói đi là đi?
Cho dù, cho dù anh có tự tin cô không có khả năng làm được, thế nhưng là anh đã có ý nghĩ thế này.
Cứng rắn như anh, cơ hồ cho tới bây giờ đều là trảm đinh tiệt thiết (*) nói cho cô, sẽ không có khả năng anh thả cô đi, mãi mãi cũng không có khả năng, nhưng là bây giờ, lời này, rồi lại từ chính miệng theo bờ môi của anh bật ra, là... Ngán sao?
(*) Trảm đinh tiệt thiết: Chém đinh chặt sắt, chắc như đinh đóng cột. Lời nói sắc bén, là trí tuệ hay phong thái nhạy bén cắt đứt ngay phiền não mê mờ.
Nếu như câu nói này, sớm ở trước khi cô còn chưa động tâm, anh nói ngay, thì tốt biết bao?
"Bớt nói nhảm, đi thôi."
Cánh tay vẫn giơ, thế đứng của German cực kỳ thẳng, cũng không nhúc nhích, thẳng như cặp mắt của anh, không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô!
Loading...
Trong lòng rất chua, rất chát, không thể nói rõ rốt cuộc là mình thế nào, càng không biết đến cùng hẳn là vui vẻ hay là khổ sở, Lạc Khuynh Thành chỉ biết là, loại cảm giác này rất phức tạp, như dao, mỗi một tấc, đều phá nát da thịt của cô đến đau nhức...
Lông mi cụp xuống, trầm mặc nhìn chằm chằm mặt đất một lát, Lạc Khuynh Thành che giấu tất cả cảm xúc, ít nhất cô cho rằng, từ trên khuôn mặt của cô đã không nhìn thấy được, hít sâu lấy khí, cô ngước mắt nhìn về phía German.
“Anh có yêu cầu gì? Tôi không tin chỉ có như vậy."
Ví dụ như nói, nếu là cô không thành công, anh sẽ thế nào? Anh khôn khéo ích kỷ như vậy, làm sao có khả năng sẽ không nhân cơ hội này yêu cầu cái gì?
"Ngược lại em rất thông minh."
Khen ngợi giống như đem Lạc Khuynh Thành băn khoăn trên dưới, German giống như một người thợ săn, nguy hiểm nhìn chằm chằm con mồi thuộc về riêng mình anh: "Nếu như không thành công, như vậy, nhất định em phải thề với tôi, cả đời này, trừ phi là tôi chủ động buông tha em, nếu không, em tuyệt đối sẽ không rời khỏi tôi, ngay cả suy nghĩ chạy trốn cũng sẽ không còn!"
"Thề?"
"Đúng vậy." Nhẹ nhàng gật đầu một cái, cúi người, đem môi sát đến bên tai Lạc Khuynh Thành, German dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, trầm thấp một câu: "Lấy mạng sống của đứa bé để thề."
"Đứa... Anh!"
Nhất thời hoảng sợ, con ngươi trong suốt của Lạc Khuynh Thành, tựa như là nhận lấy kinh hãi trừng đến lớn nhất, nhìn chằm chằm German, đáy lòng của cô, tràn đầy trách cứ, liên tục phẫn hận...
Tại sao anh có thể đối xử với cô và đứa bé như vậy?
A, ngay cả suy nghĩ cũng không cho có? Anh đây là, muốn đem lòng của cô, đều bóp chết sao?!
Coi như anh máu lạnh, anh cũng không thể đến mức, lấy một đứa bé còn chưa chân chính xuất hiện trên đời làm thẻ đánh bạc! ( Chỗ này là kiểu là thứ để đặt cược ấy.)
Coi như anh muốn hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của cô, cũng không nên dùng chuyện của bảo bảo mà nói!
Rõ ràng anh có biết, cô coi trọng đứa bé này, vượt qua chính mạng sống của mình!!
Lạc Khuynh Thành thật sự hoài nghi, người đàn ông này thật sự có trái tim sao? Vì sao nhắc tới mạng sống của đứa bé, anh lại có thể tùy ý như thế, đồng thời, thoạt nhìn một chút cũng không thèm để ý, bất kể đứa bé sống hay chết!? "Không!"
Bỗng nhiên lắc đầu một cái, Lạc Khuynh Thành từ chối không chút do dự nói: "Tôi không đồng ý!"
Anh có thể tùy ý liên lụy đến đứa bé, nhưng cô lại không làm được, dù cho cô cũng không tiếp tục nghĩ tới chạy trốn, cô cũng sẽ không xem đứa bé như thẻ đánh bạc, càng sẽ không xem mạng sống của đứa bé như trò đùa! Kiên quyết không! Đánh chết cũng không!
"Không đến lượt em từ chối!"
Đôi mắt thản nhiên nheo lại, chiết xạ ra ánh sáng vô cùng lợi hại, màu xanh lam cơ hồ cũng chuyển biến thành băng lam, khí lạnh rét mướt nở rộ...
"Em chỉ có quyền hạn lựa chọn nổ súng hoặc không."
Nắm tay Lạc Khuynh Thành lên, nhét súng vào trong tay cô, thái độ của German, vô cùng cường ngạnh: "Cho em ba phút."
"Tôi không!"
Vẫn từ chối như cũ, cánh tay bỗng nhiên vung lên, thái độ của Lạc Khuynh Thành cũng rất mạnh mẽ cứng rắn.
"Nếu anh lại mắc nghiện muốn giết người, tìm người khác đi, anh thích thế nào cũng được, chính là đừng tới quấy rầy tôi, tôi không có nhàm chán như vậy, mới sẽ không đùa với anh loại trò chơi tàn nhẫn lại biến thái này!"
Mã Lệ (*) sát vách ! Cô mới biến thái nhất! Vậy mà yêu phải loại ma quỷ này!?
(*) Chỗ này không hiểu lắm.
Khuôn mặt thanh nhã (*) lạnh như băng trước nay chưa từng có, dùng sức ném khẩu súng về phía giữa ngực German, hai mắt như là lưỡi dao, hung hăng khoét anh vài lần, Lạc Khuynh Thành hất đầu liền đi, thẳng đến vị trí của Lạc Ngâm Tích…
(*) Thanh nhã: thanh lịch cao nhã.
Quả nhiên, sâu trong nội tâm của cô thật ra vẫn muốn chạy trốn, nếu không vì sao phải cấp bách muốn chạy như thế? Làm sao cô phải tức giận? Rõ ràng chính là trong lòng không vững? Bị anh nhìn thấu tất cả lời nói dối chột dạ!
Chính là bởi vì hiểu rõ Lạc Khuynh Thành, German mới đặc biệt lấy đứa bé ra làm văn (*),anh thấy, hiện nay chỉ có đứa trẻ, mới có thể trực tiếp khiến anh nhìn thấu cô nhất, nhìn đi, đây không phải sao, quả nhiên thử một lần liền lộ ra nguyên hình…
(*) Làm văn, viết văn: Dựa vào một việc nào đó để rêu rao, thổi phồng.
Người phụ nữ chết bầm này, nếu là hôm nay anh không hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ của cô, bẻ gãy cánh của cô, khiến cho cô vĩnh viễn đều không thể bay, anh cũng không phải là German!!
"Cũng dám từ chối tôi?"
Có dòng nước lạnh ở trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra, lạnh lẽo nhìn bóng lưng cấp bách của Lạc Khuynh Thành trước, bỗng nhiên German nghiêng môi lên, âm thanh nhẹ đến...Dọa người.
Toàn bộ thịt trong lòng bị nắm chặt, Lạc Khuynh Thành sợ muốn chết, lại nửa bước cũng chưa ngừng, đi rất gấp, cơ hồ cô cũng chạy, nhưng mà, cô vừa mới đi nhiều hơn một bước, "Phanh" một tiếng, viên đạn, đánh vào dưới chân của cô, ánh lửa quấn ở bên chân của cô cũng nhanh chóng văng khắp nơi, đem cỏ trên mặt đất cỏ, đều cháy rụi.
Đương nhiên là German, lông mày khắc ra nếp gấp sắc lạnh, nháy mắt tiếp anh anh mở súng xong, liền nghiêng đầu đưa cho vệ binh một cái ánh mắt: "Cậu, giúp cô ấy nổ súng."
"Tôi?"
Hoàn toàn không dự đoán được mũi nhọn sẽ chỉ về phía mình, vệ binh có chút lờ mờ, toàn bộ quá trình cậu ta đều thấy rõ, người phụ nữ ở cái cột kia, là vị hôn thê của Lệ Thiếu Đình cũng là người cậu ta cảm kích, nào dám nổ súng loạn? Dù cho mở, cậu ta cũng không biết, đến cùng có bắn được chính giữa điểm đỏ không?!
Huống chi...
"Thượng tướng, kỹ thuật bắn của tôi không cho phép."
Là thật sự không cho phép, không phải tìm cớ! Quỷ mới biết ý nghĩ của Thượng tướng đến cùng là gì, nhỡ ra cậu ta không khiến anh hợp ý, khẳng định chỉ còn một con đường chết.
"Ngay cả cậu cũng dám chống lại mệnh lệnh của tôi?"
Không vui lạnh lẽo trách mắng trước, trên sắc mặt rét buốt của German, dường như phủ lên một tầng sương mù, khói mù rét lạnh nặng nề.
"Không dám."
Lập tức bị kinh sợ đến, cắn răng một cái, binh lính chậm rãi móc súng ra...
"German anh dám! Cậu ta lại không thể thay mặt cho tôi!"
Cơ hồ là thét chói tai mà hô lên, Lạc Khuynh Thành quay người lại nhìn về phía German, cô luống cuống, cô không biết rốt cuộc là anh có ý gì, cô càng không biết, rốt cuộc là mình nên tiếp tục đi về phía Ngâm Tích hay là đi xin anh...
Nhỡ đâu vệ binh anh từng phân phó sau lưng, kêu cậu ta một súng bắn chết Ngâm Tích thì sao? Vậy đối với anh mà nói, tuyệt đối là chuyện lợi nhất tiễn song điêu!
"Nếu là cậu dám nổ súng, tôi muốn mạng của cậu!"
Trừng mắt nhìn mắt binh sĩ, Lạc Khuynh Thành nổi giận đùng đùng khiến trách một cái, đổi lấy nụ cười khẩy của German, người phụ nữ này quả thật ngây thơ quá mức, trên thế giới này, nào có sự việc German anh không dám? Huống chi, đây là lính của anh, thề sống nguyện chết trung thành với anh!
"Bắn!"
"Không......A!"
Mệnh lệnh một chữ, một tiếng súng vang lên, hai tiếng thét chói tai, cơ hồ là cùng thời điểm, ở trong không khí, vang lên.
"Ngâm Tích!"
Hai chân đang không ngừng run rẩy, đột nhiên chạy về phía Lạc Ngâm Tích, sờ soạng bốn phía ở trên người cô ấy một cái, sau khi bảo đảm cô ấy cũng không trúng đạn, chân mềm nhũn, trong nháy mắt Lạc Khuynh Thành ngã ngồi ở trên mặt đất, nước mắt, cũng giờ khắc này, tràn mi mà ra, nương theo động tác ngã ngồi của cô, "Lạch cạch" thẳng hướng rơi xuống.
Ông trời phù hộ, chị ấy không có việc gì, chị ấy còn chưa bị súng bắn trúng...
Hai mắt hoảng sợ mở đến lớn nhất, hoàn toàn vô thần, toàn thân cả người đang run rẩy, Lạc Ngâm Tích bị dọa đến ngay cả hồn phách cũng bay ra khỏi cơ thể.
Tốt, thật đáng sợ, viên đạn, viên đạn vậy mà sát qua thính tai của cô!?
Cho tới bây giờ cô cũng không biết, thì ra, tiếng súng là vang như vậy...
Màng tai của cô, có phải đều bị phá vỡ không? Nếu không, vì sao hiện tại cô chỉ nghe thấy âm thanh "Ong ong ong?”
"Thế nào? Thay đổi chủ ý không?"
Chân dài rắn chắc di chuyển trầm ổn, từng bước từng bước đi tới trước mặt Lạc Khuynh Thành, cúi người, nắm cằm của cô, German nói nhỏ như Satan đang thúc giục hồn...
Đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm German, cứ như hận không thể đâm anh thành lỗ thủng trong suốt, Lạc Khuynh Thành không nói lời nào, chỉ là vẻ mặt kia tràn đầy phẫn hận, đã triệt để bán đứng tâm tư của cô.
Cô hận anh, giờ này phút này, cô thực sự vô cùng hận anh!
Rất tàn nhẫn, người đàn ông này thật sự rất tàn nhẫn...
Thế nhưng là, cô yêu anh, cô yêu anh thật sự rất sâu, tại sao anh có thể, tại sao có thể bức bách cô đến tuyệt cảnh như thế này!?
"Vẫn bướng bỉnh như thế?"
Sách một tiếng, bỗng nhiên buông lỏng Lạc Khuynh Thành ra, German đứng dậy, hướng bên cạnh rồi đi...
"Tiếp tục nổ súng."
"Không cần!"
Hoảng sợ dường như là con kiến, theo âm thanh của người đàn ông, bò đầy nội tâm của người con gái phương Đông, đem toàn bộ trái tim của cô, vây quanh lít nha lít nhít, quá vẹn toàn, đã không có vị trí, bởi vậy, chúng nó liền di chuyển theo mạch máu ở trong cơ thể cô, ý đồ xâm chiếm toàn bộ thân thể của cô, thỉnh thoảng còn cắn cô một ngụm, đau đớn cùng nhau mà đến, xuyên tim, rất đau!
"German, không cần! Em van xin anh, không cần!"
Sợ hãi kêu lên, quả nhiên là Lạc Khuynh Thành bò, nhào tới dưới chân German.
Vươn tay, ôm lấy chân của anh, cô quỳ gối dưới chân của anh, khóc như mưa.
Đến giờ phút này, cô còn cái tôn nghiêm gì đáng nói?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.