Lạc Ngâm Tích và Lạc Khuynh Thành có vóc dáng tương tự nhau, nhiều người mới tiếp xúc lần đầu nhất định sẽ không nhận ra.
Xuống xe đứng bên bụi hoa, Lạc Ngâm Tích vẫn duy trì tư thế đứng đưa lưng về phía German, động tác chậm rãi thong thả sánh vai bên Lệ Thiếu Đình.
"Tích Nhi, sao đột nhiên Khuynh Thành lại thay đổi quyết định?"
Vừa rồi không phải còn cứng rắn kiên quyết lắm sao, giờ lại thay đổi? Trái tim phụ nữ, thật sự dễ dàng thay đổi nhanh vậy sao?
"Không phải, nó không muốn đi."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới hành vi thô lỗ vừa rồi của mình, ánh mắt cô lập tức trở nên tối sầm.
Từ khi mất trí nhớ đến thời điểm này, tính nết con bé đã thay đổi đi rất nhiều, thay đổi này thành thật mà nói, rất tốt, bởi vì nó đã không còn nhát gan như xưa, hơn nữa tính cách lại hoạt bát hơn trước, suy nghĩ cũng lạc quan hơn, nhưng sự kiên cường và mạnh mẽ của nó, lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Bây giờ cô chỉ hy vọng sau khi nó tỉnh lại, sẽ không trách cứ cô...
"Vậy hai người làm thế nào mà..."
"Em đánh nó ngất đi, đổi đồ với nó, sau đó bảo Mục Kiềm đưa đi."
"Đánh..." Ngất xỉu ?
Con ngươi trừng lớn, Lệ Thiếu Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Ngâm Tích, khóe môi cong lên ý cười bất đắc dĩ.
"Nó yêu Reggie Nord rồi đúng không?"
Tình yêu đúng là khiến cho con người ngốc đến dại, đủ khiến một thiếu nữ nhu nhược thon gầy sinh ra dũng khí quyết tâm đến thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-doc-chiem-cua-ac-ma-vo-tinh/1787453/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.