Phòng ăn, biệt thự German. German ngồi ở vị trí cao nhất, mà Gavin và Gina, ngồi đối diện ở hai bên, bàn ăn bằng gỗ quý rất dài, mang đậm phong cách cổ điển quý tộc của phương Tây, tuy phải công nhận nó rất hoa lệ, nhưng lại quá mức lạnh lẽo, hơn nữa thái độ của chủ nhà, lại quá mức cứng nhắc và lạnh nhạt . . . "Lôi thượng tướng, vì sao anh lại nuôi phụ nữ Trung quốc ở trong nhà mình thế?" Há miệng cắn một mẩu bánh mỳ thật to, Gina đột ngột hỏi một câu, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc yên ắng nơi phòng ăn. Ngón tay thon dài quấn quanh thân ly thủy tinh, nhẹ nhàng gõ theo nhịp, tầm mắt thản nhiên dừng trước lớp rượu vang bập bềnh trong veo, German lạnh lùng cong môi hỏi ngược lại : " Phụ nữ Trung Quốc thì sao?" Đúng vậy, phụ nữ Trung Quốc thì sao ?! Lẽ nào phụ nữ Trung Quốc không phải là phụ nữ !? Vì sao phải bày ra bộ dáng coi thường và chỉ trích phụ nữ ngoại quốc như thế!? Bàn tay đặt lên lan can, gót sen nhỏ vụn bước xuống từng bậc thang xa hoa, nghe được âm thanh lãnh tình nồng đậm lan tỏa trong không khí, Lạc Khuynh Thành cũng không khỏi tự vấn trong lòng, nếu cô là người trả lời câu hỏi của đối phương, khẩu khí lúc đó, nhất định sẽ mang theo một chút bất bình và tức giận... Lạc Khuynh Thành không hiểu rõ, rốt cuộc phụ nữ Trung Quốc thì có làm sao? Từ khi cô xuyên hồn qua đất nước xa lạ này, cùng sánh vai với German xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ luôn chỉ trích, đánh giá cô này nọ một cách khác thường, thậm chí cô có thể nhận ra vẻ hèn mọn và khinh thường lóe qua trong mắt họ, về điểm này cô hoàn toàn không hiểu, lẽ nào là vì đến từ nước khác, nên mới bị phân biệt đối xử sao? Thật ra, không chỉ là vì Lạc Khuynh Thành đến từ một đất nước khác, mà quan trọng hơn là vì thân phận và bối cảnh của German, anh là một sĩ quan đế quốc, là một người nổi tiếng khó gần, chạm tay vào có thể bị bỏng, mỗi lần có tin đồn anh đào hoa này nọ, nó dường như trở thành trò cười gây sự chú ý. Huống hồ, sự nghiệp của anh đang ở đỉnh cao, tiền đồ được dự báo trong tương lai là nhiều không đếm xuể, địa vị và thân phận của anh, phải nói là cao quý vô cùng, nếu như anh kết thân với một cô gái có gia thế ở Đức, phải nói là động lực để anh bành trướng thế lực, mặc dù anh nhất định sẽ không sử dụng phương pháp rẻ tiền – lợi dụng đàn bà để mưu cầu trục lợi... "Chị đây chỉ muốn nói cho Nguyên thủ biết anh suốt ngày ở bên cạnh một cô gái ngoại quốc, không..." "Gina." Gavin nghe xong sợ hãi tột độ, hắn cầm miếng bánh mỳ còn nguyên vẹn, ném về phía Gina, ánh mắt phóng ra tia lửa điện cảnh cáo, cái con bé chết tiệt, nếu không phải vì có người ở đây, anh mày sẽ nhét khối bánh mỳ này vào họng em để xem còn nói điêu nữa không?! Em gái hắn, từ trước đến nay tính tình đều như thế, kiêu ngạo ương ngạnh, không biết giữ khẽ, quan trọng nhất là từ nhỏ đến giờ có dạy cái gì cũng không bao giờ chịu nghe, bị ăn roi đòn còn chưa sáng mắt, coi bộ dạng hiện giờ, có biết sợ là gì không?! May là quan hệ giữa hắn với Lôi có chút thân thiết, nếu không, với cái người xem sĩ diện là trên hết kia, còn không tự mình biết, rốt cuộc mình là ai! "Lo ăn phần của em đi, lần sau còn gây phiền phức đến cho anh nữa, anh sẽ không bao giờ đưa em đến đây!" Bình tĩnh quát, Gavin bất đắc dĩ không biết răn bảo sao với cô, ngoài trừng mắt cảnh cáo Gina ra, hắn đồng thời hướng mắt về phía Lạc Khuynh Thành đang chậm rãi đi tới. . . "Dora tiểu thư." Gavin đứng lên, lịch sự hơi cúi đầu, nhẹ giọng tiếp đón Lạc Khuynh Thành, đây là lần đầu tiên trước mặt cô, dùng phương thức khiêm tốn, lễ nghĩa đối đãi, phải nói hắn rất tôn trọng cô. Lạc Khuynh Thành xua tay, cười nhợt nhạt đáp lại Gavin, cô cũng không nói lời nào, cất bước đến vị trí gần cuối bàn, kéo ghế dựa ra, tự giác ngồi xuống, phải nói khoảng cách giữa cô và German là hoàn toàn xa xôi. . . German nhẹ nhíu mày, đáy mắt quét qua một tia không hài lòng, tuy anh rất khó chịu với cách hành xử này của cô, nhưng vẫn không hề hé răng nói nửa lời, chỉ thản nhiên nâng ly rượu, tầm mắt từ đầu đến cuối đặt trên người cô, nhìn cô không hề chớp mắt, cặp mắt nhạt nhẽo nhưng có phần sắc bên, người bên ngoài có lẽ sẽ cảm thấy cái nhìn của anh rất không được tự nhiên, thậm chí là có phần hơi ghê người, nhưng đối với Lạc Khuynh Thành, đã sớm quen thuộc thái độ này của anh, cho nên sẽ không quan tâm lắm. Cuối đầu cầm lấy muỗng nhỏ, cô vùi đầu chăm chú ăn phần rau củ được chuẩn bị trước bàn, đột nhiên, ngay khi cô đang tận hưởng bữa ăn chay của mình thì bỗng trên bàn truyền đến một tiếng vang lớn, "choang" một tiếng, trước mặt cô là một cái dĩa, khoảng cách ngồi xa như vậy, không cần nhìn cũng biết German là người truyền cái dĩa đó qua cho cô. Độ chính xác phải nói hoàn mỹ vô cùng... Âm thầm bặm môi, cô quét mắt nhìn bộ dao nĩa cùng với dĩa thịt bò beefsteak trước mặt mình, cố áp chế cảm giác buồn nôn, cô lập tức ngẩng đầu nhìn về phía German, theo bản năng mở miệng từ chối : "Em không ăn đâu." Người đàn ông biến thái này, bữa sáng của anh lúc nào cũng là beefsteak, nhìn chẳng thấy có gì ngon miệng, nhưng lại là món mà anh thích ăn, chỉ là, anh gần như ép buộc cô phải ăn theo phần thức ăn của anh! Gớm như thế, ai nuốt trôi nổi? Hơn nữa rõ ràng là anh biết, cô không thích bữa sáng quá nhiều chất đạm cùng dầu mỡ, thế nhưng lại luôn ép bức cô, chẳng hiểu vì lý do tại sao!? Tư thế ngồi thẳng tắp, German nhướng mày rậm lên, không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt bức người nhìn chằm chằm cô không thôi. Lạc Khuynh Thành thấy anh không đáp, bèn cố đè nén hô hấp, cánh môi dịu dàng tựa như cánh hoa lài dưới làn sương sớm hơi hé mở, cô lẩm bẩm nói : "Rất ớn, nhìn không thôi đã buồn nôn, thật sự em ăn không vô." Chất chua trong bụng cô bắt đầu càn quấy, cổ họng truyền đến một loại cảm giác ghê tởm, nước bọt gần như muốn trào ra khỏi miệng, cô cam đoan, chỉ cần cô ghé mũi ngửi cái mùi vị của nó thôi, thì dạ dày cô sẽ lập tức co rút, toàn bộ men chua sẽ tuôn trào ra ngoài cổ họng! Đến lúc đó, chẳng phải anh sẽ càng tức giận hơn sao?
Có lẽ vì sợ anh sẽ tức giận nên ngữ điệu của người con gái trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, mặc dù nghe như có phần oán giận, nhưng đồng thời cũng là đang làm nũng, giọng nói dịu dàng, âm thanh mềm mại, nũng nịu, quá mức êm tai, đúng là khiến đàn ông không thể kháng cự được. . . Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tâm trạng German lâng lâng bập bềnh sóng nước, ánh mắt sắc bén ngập tràn nguy hiểm cũng dần tan đi, nhưng hoàn toàn không chịu thỏa hiệp : "Phải ăn." Cô rất gầy, sức đề kháng cũng rất kém, mùa xuân sắp đến, rõ ràng khí trời đã ấm hơn một chút, nhưng thân nhiệt cô dường như vẫn không chịu nổi được, luôn cảm thấy lạnh lẽo trong người, tuy anh rất thích cái cảm giác lười biếng tựa con mèo nhỏ chui tọt vào trong lòng anh sưởi ấm, nhưng mỗi lần chứng kiến bộ dáng yếu ớt đến mức cả môi cũng vì thế mà nức nẻ, anh cảm thấy rất khó chịu! "Em..." "Bảo cô ăn thì ăn đi, nhiều chuyện!" Bộ sợ người khác không thấy cô được người ta ân cần yêu thương sao? Nhất định là đang khoe khoang trước mặt mình! Thấy bộ dáng yếu đuối của Lạc Khuynh Thành, Gina liền tức đến mức muốn đánh người, cô muốn đánh ả hồ y kia ra khỏi biệt thự, khiến cô ta không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt Thượng tướng làm nũng thêm lần nào nữa! Đúng là cái đồ lẳng lơ không biết xấu hổ! "Nếu cô không ăn thì tôi ăn, tối hôm qua bị cái tên khốn tạp chủng Augustine hành hạ cả đêm, tiêu hao thể lực nhiều lắm, tôi còn đói!" Mà chủ yếu là vì phần thịt bò đó được chính tay Thượng tướng tự mình cắt, để cho cô ăn một miếng thôi, có chết cô cũng cam lòng! Gina gân cổ lên, tùy miệng nói mấy từ ám chỉ thô tục, mặc dù cô hồn nhiên không để ý, tuy nhiên vị thính giả với da mặt mỏng ngồi cuối bàn kia, lại một phen líu lưỡi, mặt mày đỏ lựng! Quá, quá kinh người, loại chuyện tế nhị này cũng có thể thuận miệng thốt ra sao, cô gái Gina này, đúng là cởi mở quá mức! Tuy nói người Đức có tính cách khá cởi mở, phóng khoáng, nhưng tệ gì Gina cũng là con gái, làm sao có thể tự mình nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người vậy chứ? Cô không thấy ngượng sao? Đỏ mặt rũ mắt xuống, phải nói là Lạc Khuynh Thành xấu hổ thay cho đối phương, chân tay không biết phải đặt ở đâu mới phải lẽ, hai gò má nổi lên một lớp phần hồng, khiến German nhìn thấy, nhịn không được mà cong khóe môi cười nhạt... Cô bé thỏ con mà anh nhặt được về này, cho tới tận bây giờ vẫn luôn thẹn thùng, phải nói là ngày nào cũng dễ dàng đỏ mặt, nhiều lúc anh hoài nghi có phải mạch máu của cô nhạy cảm, hay là cô bé này quá nhạy cảm không?! Có điều anh không thể không thừa nhận, một chút sắc đỏ nơi vành tai nhỏ nhắn, cộng thêm một chút phiếm hồng tựa cánh hoa sen quanh hai gò má, đã dần dần trở thành cảnh đẹp mà anh ngắm đã thành thói quen. "Cô đỏ mặt cái gì?" Gina chột dạ kêu lên, cô có phần kinh ngạc và cảm thấy hoang đường với phản ứng của Lạc Khuynh Thành! Đỏ mặt? Lớn tới từng này rồi mà còn đỏ mặt?! "Chuyện của tôi, không cần cô quan tâm." Nâng mắt lên thản nhiên nhìn về phía Gina, tuy màu hồng nhạt vẫn còn vờn quanh hai gò má cô, nhưng thần sắc lạnh nhạt của Lạc Khuynh Thành gần như phá hỏng bộ dáng đắc ý của Gina! Có điều Lạc Khuynh Thành chẳng thèm quan tâm, cô nói xong quay đầu nhìn về phía German, hợp tình mở miệng :"Em muốn gặp chị một lát." "Ăn xong rồi tôi đưa em đi." Hất cằm về phía dĩa thịt bò, German nửa uy hiếp nửa bức bách, nói chi nhiều lời, cô trừng mắt liếc nhìn anh một cái, bị anh ép buộc không biết phải xử lý làm sao, xiên xiên vẹo vẹo cầm nĩa ghim một mẩu thịt, mày gần như nhíu chặt, cô nhắm chặt mắt đưa nĩa thịt đến bên miệng mình, quả nhiên, thịt còn chưa chạm đến môi thì một trận buồn nôn trào lên cổ họng. "Choang" một tiếng, nĩa ăn rơi xuống, Lạc Khuynh Thành chống tay đứng dậy rời khỏi bàn ăn, chạy thẳng góc tường gần đó, cô khó nhọc cúi người, chống tay lên tường nôn khan ... Một loạt động tác của cô hoàn toàn khiến gương mặt lạnh của anh trở nên cứng đờ, anh vội vàng buông ly rượu xuống, sải chân bước về phía cô, đáy lòng âm thầm chửi thề! Cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng trở nên yếu ớt, trước kia, cho dù có không thích ăn, cô cũng không đến nổi buồn nôn, phản ứng mãnh liệt như vậy, lẽ nào là ghét được anh...quan tâm sao? "Đều tại anh... Khụ khụ...em đã nói là em buồn nôn với thịt rồi, anh còn ép em ăn!" Quả nhiên là cô ghét thế! Vỗ về ngực, dựa vào trong lòng German, mặc cho anh vòng tay ôm lấy mình, Lạc Khuynh Thành vừa ho khan vừa trách móc anh, hô hấp trở nên khó nhọc, nước mắt cũng theo đó mà dàn dụa... Nôn xong vẫn chưa hết khó chịu, cô thề, cả một đời này sẽ không bao giờ động vào món thịt bò nữa! "Là sức đề kháng của em quá yếu." Tức giận hừ một tiếng, anh cau mày giữ chặt lấy cơ thể mềm ngoặc của cô, thấy cô thực sự rất đáng thương, anh cũng không nỡ mắng cô, chỉ nhẹ nhàng nâng tay vuốt nhẹ lưng cô, động tác tuy cứng nhắc nhưng lại có phần lo lắng và quan tâm nồng đậm trong đó, hoàn toàn khiến Gavin và Gina mở rộng tầm mắt. Gina chứng kiến một màn âu yếm kia xong, đang định lên tiếng thì lúc này, Miller từ ngoài cửa vào đột nhiên lên tiếng. "Lôi, cô gái nước ngoài kia không thấy đâu nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]