Chương trước
Chương sau
Ghé sát bên tai, dùng loại ngữ điệu khàn trầm đầy dụ dỗ, German kích thích cô một phen.
"Hả? Trò chơi nhỏ? Trò chơi nhỏ gì?"
Hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên vành tai cô khiến mọi xúc cảm trên người đều trở nên ngứa ngáy lạ thường, cô rụt cổ lại kinh ngạc nhìn anh... đại khái là tỏ ý không hiểu ý anh.
"Có người đến."
Ba chữ rõ ràng, vẻ mặt thần bí của anh lóe lên ý cười bí bí ẩn ẩn, ánh mắt trở nên gian tà, ngày một trở nên sắc bén...
"Là thứ mà em lo lắng."
"Là người quen của tên bị giết sao? Là cấp trên của anh? Hắn ta tới tìm anh báo thù?"
Hai con ngươi trừng mở lớn, Lạc Khuynh Thành bắt đầu khẩn trương, nắm chặt lòng bàn tay German, cô ngẩng đầu truy vấn anh, âm thanh trở nên gấp gáp, cô rất lo, tuy cô không biết tình huống thế nào...
Gật nhẹ, German ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, màu mắt kia, so với bóng đêm còn tăm tối và đáng sợ hơn nhiều, anh nghiêng tai yên tĩnh quan sát trong giây lát, sau đó một lần nữa đưa môi để sát bên tai Lạc Khuynh Thành: "Giúp tôi diễn cảnh giường chiếu đi."
Môi mỏng đóng mở như có như không, German thấp giọng chỉ đạo "kịch bản" cho cô, sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, anh mới buông cô ra, đứng dậy xuống giường...
Bắt đầu mặc quần áo, đôi chân dài rắn chắc hữu lực chậm rãi bước về phía cửa sổ, quan sát một hồi, thân hình cao lớn lập tức biến mất trong bóng đêm.
Lạc Khuynh Thành luôn đặt mắt mình lên người German, mãi đến khi cánh cửa sổ vang lên tiếng báo hiệu đã được đóng lại, cô hơi nuốt nước miếng, lập tức mặc váy ngủ, sau đó, lại lần nữa nằm lên giường...
Đắp chăn lên tận cổ, nằm cứng đờ trên giường, lông mi chớp động, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên, cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng dấy lên biết bao khẩn trương cùng hồi hộp, cô yên lặng nằm chờ đợi đối phương.
Thời gian tích tắc trôi qua, tựa như chiếc đồng hồ cát, không biết lượng cát đã chảy đến mức nào, đến khi...
"Không được nhúc nhích!"
Lần theo màn đêm đen tối đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, âm thanh lạnh lẽo của người đàn ông tựa như con dao sắc bén cắt ngang sự tĩnh lặng trong căn phòng, Lạc Khuynh Thành cảm giác đặt lên gáy mình, chính là một thứ vật thể lạnh như băng, không cần mở đôi mắt ra cô cũng biết, là súng, là thứ vũ khí cô đã từng chạm vào nó, cũng đã từng sử dụng nó!
Đến thật nhanh a...
Đáy lòng lạnh lùng hừ một tiếng, cô bỗng nhiên mở đôi mắt, làm bộ làm tịch giống như vừa mới tỉnh dậy.
"Anh là ai? Anh muốn gì?"
Mở tròn mắt, ngốc lăng đánh giá người đàn ông đang ngồi bên mép giường dùng súng khống chế mình. Lạc Khuynh Thành "A" lên một tiếng sợ hãi, cô hoảng hốt bật người dậy, ôm lấy chăn, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ kinh hoảng, luống cuống hô lên...
"Cứu mạng a... Cứu... A! ... A a!"
Gân giọng thét chói tai, Lạc Khuynh Thành vừa run rẩy mấp máy miệng, vừa lo sợ lui thân ra sau, theo bản năng, cô định ném chăn xoay người chạy trốn, nhưng người kia lại nhanh tay hơn cô, khẩu súng đặt lên gáy cô, lập tức đã chuyển lên trước thái dương!
"Không được phép lên tiếng, nếu không tôi giết cô!"
Một tay khóa chặt miệng cô, tay kia tiếp tục giữ khẩu súng giữa huyệt cô, người đàn ông hung tợn quát bên tai cô, rất hung dữ, lại còn máu lạnh vô tình. Chẳng qua, đó chỉ là cô đang giả vờ, German ác ma kia bao lần đe dọa, uy hiếp, cô còn cứng đầu chống đối, chứ đừng nói là một chút trò hăm dọa vặt vãnh của tên này, cô mới không sợ hãi a...
Nhưng, nếu đã chơi thì phải diễn đến nơi đến chốn, vai của cô chính là một cô gái yếu đuối, sợ sệt trước mọi tình huống bất ngờ phát sinh có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
"A a..."
Không ngừng lắc đầu, yết hầu cũng hừ hừ kháng nghị, Lạc Khuynh Thành ngoan ngoãn ngồi im không hề nhúc nhích, cô nghiễm nhiên biến mình thành một cô gái hoảng sợ vì lâm vào tình trạng khủng hoảng trầm trọng, con ngươi trừng lớn đồng tử trống rỗng, giống như bị mất hồn.
Có lẽ trong mắt cánh đàn ông mà nói, phụ nữ là loại động vật cấp cao trời sinh ra đại diện cho sự yếu đuối, hơn nữa sau khi ở vị trí bất lợi, bọn họ sẽ bắt đầu mê hoặc, ngay khi xác định đối phương mất đi phòng bị, họ cũng tùy ý mà biến họ thành món đồ chơi dễ dàng tiêu khiển.
"Bây giờ tôi muốn cô ngoan ngoãn thành thật trả lời tôi vài vấn đề, nếu không viên đạn của tôi sẽ lập tức bắn nát óc cô, nghe rõ không?!"
Hầu gian "A a" kêu, Lạc Khuynh Thành run rẩy gật đầu chứng minh cho người đối diện biết cô sẽ nghe lời hắn, hơn nữa, bộ dáng yếu đuối, nhu nhược của cô thật khiến cho đối phương không nỡ mà dọa nạt, hắn vừa lòng nhấp nháy môi, buông tha miệng cô, tay vẫn tiếp tục giương súng thẳng giữa trán cô...
"Tôi hỏi cô, đây có phải là phòng của Reggie Nord không, tại sao cô lại ở đây?"
"Anh ta chưa bao giờ ở trong này."
Rũ mắt trốn tránh tầm mắt của người đàn ông, cả người cuộn mình thành một khối, hai tay run rẩy ôm chặt hai đầu gối, Lạc Khuynh Thành bày ra bộ dáng nơm nớp lo sợ trả lời câu hỏi đối phương, vô vô tư tư nói dối không chớp mắt, cơ mà đối phương lại rất hài lòng với câu đáp của cô, nhẹ gật đầu ra vẻ, hắn cho rằng đó là tin tốt...
"Sợ là cô đang gạt tôi!"
Không ngờ tên khốn nạn Reggie Nord kia lại cẩn thận đến mức này, ngay cả người của hắn đều rất nhạy bén, thủ thuật che mắt rất hoàn hảo?
"Cô là người của hắn? Hắn thường hay làm gì vào tối muộn? Cô là ai? Vì sao lại ngủ trong phòng hắn?"
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm đánh giá người con gái xinh đẹp trên giường, miệng không ngừng đưa ra bao nhiêu câu nghi vấn...
"Tôi bị anh ta bắt nhốt trong phòng này, thậm chí vừa rồi anh ta còn ở đây, tra tấn tôi, nhưng có người nào đó tên là Miller đến tìm nên anh ta mới chịu bỏ qua cho tôi, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại."

Lạc Khuynh Thành sợ hãi rụt cổ lên án, cô cố ý dùng loại âm thanh vỡ vụn như oan ức để đánh vào tâm lý của đối phương...
"Miller đang ở đây?"
Đáy mắt đối phương lóe lên một tia ngạc nhiên, hắn lập tức vươn tay nắm chặt cằm Lạc Khuynh Thành, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn.
Này...
Mặt cô gái này, trông giống như mới vừa bị người ta đánh qua ?
Chẳng lẽ, cô chính là người con gái tối nay đã khiến Reggie Nord ra tay cứu giúp?
Nhưng, vì sao lại là một cô gái ngoại quốc? Một người hiểu chuyện như Hobart, vì sao lại không nói đề cập đến ? Lẽ nào, trong phủ Reggie Nord, còn nuôi dưỡng một người phụ nữ khác?
"Trước thì có tới, về phần đi hay chưa, tôi không biết."
Ánh mắt lập lòe nhấp nháy , Lạc Khuynh Thành đúng là nên cảm tạ tình trạng thảm thương của mình, càng cố tỏ ra đáng thương bao nhiêu, cô sẽ dễ dàng gạt được người đàn ông kia bấy nhiêu...
"Anh, anh là ai? Vì sao lại hỏi tôi chuyện đó? Van xin anh, xin anh đừng hại tôi, tôi chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh ta mà tôi, trong mắt anh ta, tôi chẳng có giá trị gì cả."
Lạc Khuynh Thành mang theo ngữ điệu khàn khàn, pha chút nghẹn ngào, thêm nữa là một chút gia vị giả tạo, càng khiến cho dáng vẻ của cô vừa đáng thương, vừa đáng yêu...
"Cô chính là người phụ nữ đi cùng hắn đến tham dự bữa tiệc?"
Mở miệng xác nhận thân phận của Lạc Khuynh Thành, mãi đến khi tầm mắt người đàn ông vô tình lướt qua ngoài cửa sổ, hắn giơ tay vẫy vẫy bên ngoài , chỉ trong giây lát, thêm một bóng đen nữa xuất hiện trước cửa sổ.
Lạc Khuynh Thành mở tròn hai mắt, ngây ngô kinh hoảng đánh giá tình huống phát sinh, chỉ thấy bọn họ ghé tai thương lượng gì đó với nhau, âm thanh rất nhỏ, cô căn bản không nghe ra được gì...
Bàn bạc một hồi, tên cầm súng nhanh chóng quay trở về, đứng trước mặt Lạc Khuynh Thành, hắn giơ súng chỉa vào cô, tiếp tục hỏi một loạt vấn đề, cho đến khi hắn nâng tay đưa cho cô một cái bao trong suốt chứa loại bột trắng bên trong, hắn không nói rốt cuộc đây là thứ gì, chỉ yêu cầu cô bỏ thứ này vào trong rượu, sau đó dâng cho German và Miller uống.
German và Miller đang nâng cốc điềm nhiên trò chuyện ở ban công, tin tức được đồng bọn của hắn mới ở trước cửa sổ cấp báo.
"Nếu bọn họ không uống thì sao?"
Lạc Khuynh Thành mở to mắt, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, vô tội hỏi...
"Cô không phải đồ chơi của hắn sao? Nghe đồn chỉ bằng cô có thể khiến Thượng tướng Reggie Nord máu lạnh vô tình ra tay cứu người, điều đó đồng nghĩa với việc cô biết rõ cách dụ dỗ đàn ông a? Nếu bọn họ không uống, cô cứ dùng vẻ đẹp quyến rũ của cô, dụ bọn họ uống là xong chuyện."
Người đàn ông quét đôi mắt dâm tà nhìn Lạc Khuynh Thành từ trên xuống dưới, ý cười ngập tràn đểu cán, nhưng lại có phần áp bách, lạnh lẽo mà khủng bố, khiến Lạc Khuynh Thành không khỏi ớn lạnh nổi da gà...

"Đúng rồi, cô đừng mơ tưởng đến chuyện giở trò với tôi, càng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nhân cơ hội cầu cứu Reggie Nord hoặc là Miller, bởi vì, tôi vừa mới gắn máy nghe lén có kết nối với thiết bị kích nổ mìn lên người cô, mọi đường đi nước bước của cô hoàn toàn được tôi nắm rõ trong lòng bàn tay, chỉ cần cô có động thái bất thường, cái nút nhỏ trong tay tôi sẽ tự động được nhấn xuống ."
Chậc chậc, thật sự không thể nào điêu ngoa khi đánh giá mắt nhìn người của Reggie Nord, tuy mới nhìn cô gái này trông ngốc nghếch khờ khạo sợ chết nhưng hơi thở của cô lại thoát tục mà mê người vô cùng, hơn nữa khi bị hắn hăm dọa, bộ dáng sợ hãi e ấp của cô, đúng là khiến cho người ta cảm thấy không nỡ! Nếu không phải vì đặc thù công việc, có lẽ, hắn sẽ đối xử dịu dàng với cô hơn ...
"Tôi sẽ không làm xằng bậy, xin anh đừng làm thế!"
Lạc Khuynh Thành hoang mang lắc đầu kêu lên, tay cầm chai rượu, bước chân nhanh nhẹn lại có chút khập khiễng, gấp gáp đi thẳng lên tầng cao nhất trên ban công.
Kế hoạch, tiến hành hết sức êm xuôi, Lạc Khuynh Thành đi vào ban công, mang trong người cả một sứ mệnh cầm rượu đi đến chỗ German và Miller, không biết thuốc đó là gì, có tác dụng thế nào, khi bọn họ uống xong, lập tức đổ gục ra bàn.
"Hay lắm, cô làm rất tốt!"
"Ba ba" vỗ tay, người đàn ông từ trong bóng đêm đi ra, tầm mắt hướng lên phía ban công, hắn đột nhiên cao giọng đáp...
"Phụ thân, hai người bọn họ ngất rồi, có thể hành động ."
Lời người đàn ông vừa dứt, ngay lập tức một người đàn ông tuổi trung niên mặc quân trang với bộ râu quai hàm dày trên mặt xuất hiện ở ban công, thoạt nhìn tầm năm mươi tuổi .
Lạc Khuynh Thành không biết, đây là Simon tướng quân, là cậu của kẻ bị German sát hại, còn người vừa mới cầm súng uy hiếp cô, chính là con trai hắn, Erwin, đêm nay, vì đối phương là German nên mới điều động lực lượng cả nhà để đối phó!
Kỳ thật, Simon tướng quân luôn cảm thấy ngứa mắt với German, lão không ngừng tìm mọi cách "hợp lý" dạy dỗ German một trận cho bỏ tức, không ngờ, trời không phụ lòng mong chờ, đêm nay, ngay khi nghe tin cháu ngoại Âu Lãng mình bị hắn không chút nể nang bắn chết, mọi căm ghét, uất ức bấy lâu cuối cùng hoàn toàn bạo phát...
Sau khi cẩn thận cùng con trai tìm cách xử lý, cuối cùng Simon quyết định lập tức hành động, ngay đêm nay, nhất quyết phải bắt được German!
Nhưng biệt thự của German canh phòng rất nghiêm ngặt, nào dễ dàng xâm nhập vào? Nếu không, làm gì có chuyện lão phải chờ tới tận hôm nay mới ra tay?
Vốn, Simon còn lo lắng, không biết phải làm cách nào mới thâm nhập vào trong, may thay, không hiểu vì sao đêm nay thủ vệ lại canh gác rất lỏng lẻo, tạo điều kiện cho con trai lão có cơ hội lợi dụng cảnh vệ thay phiên đổi ca trực, xâm nhập vào trong thám thính tình hình...
Bất ngờ rằng, ngoại trừ German, ở đây lại còn xuất hiện thêm một tên Miller.
Miller có nét giống German, đều từ tấn lên chức sĩ quan, rất có năng lực, hơn nữa sắp tới, sau khi đế quốc thứ ba được củng cố vững chắc, thế lực của German cũng theo đó mà càng lớn mạnh, điều này, đối với Simon mà nói, là một chuyện chẳng tốt đẹp gì...

Simon được cho là tiền bối của thế hệ sĩ quan, cho nên lòng tự trọng của lão rất cao, kẻ mà bọn hắn e ngại nhất, chính là mấy tên hậu bối mới vào nghề, German và Miller là một ví dụ điển hình, vừa là kiểu người tài năng bẩm sinh, thủ đoạn và năng lực rất đáng nể, nói không dè chừng là điều không thể.
Bởi vậy, khi biết Miller đang ở đây, từ tận đáy lòng Simon dâng trào một tia mừng rỡ, lão cảm thấy, đêm nay chính là thời cơ tốt, có thể một mũi tên bắn chết cả hai con nhạn!
"Ha ha, quả nhiên đàn ông không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay phụ nữ, không ngờ đường đường là Reggie Nord, thế nhưng lại quỳ gối dưới thân một người phụ nữ?"
Một tay cầm dao nhỏ, một tay thẳng đút tay vào túi quần, sải bước chân đi tới, Simon ngửa đầu cười to, hùng hậu trầm thực, có phần dương dương tự đắc, coi bộ rất kiêu ngạo...
Hai tay chắp sau lưng, bước chân nhỏ vụn theo sau, đến bây giờ Lạc Khuynh Thành mới có chút sợ hãi, ban đầu, cô không hiểu vì sao mình phải đáp ứng diễn trò cùng German, hiện giờ, cô cảm thấy tình hình có gì đó không thích hợp, trước mặt lão già kia, thoạt nhìn rất nguy hiểm, thật đáng sợ!
"Lẽ nào là cô dụ dỗ Reggie Nord thẳng tay giết chết Âu Lãng nhà tôi? Thoạt nhìn cũng tầm thường, chậc, tôi thắc mắc không biết cô đã dùng thủ đoạn gì a."
Simon trào phúng phun ra một câu, con ngươi sắc bén quét nhìn Lạc Khuynh Thành, lão âm thầm chế giễu trong lòng, mặt mày sưng đỏ thế kia, không biết là đẹp đẽ chỗ nào!
Tuy nhiên, đẹp xấu không quan trọng, chủ yếu là đã thành công đưa hai kẻ đáng chết kia vào tròng!
"Con trai, phái người canh chừng cô ta, sau đó ra lệnh phóng hỏa thiêu trụi cả cái phủ Reggie Nord đi!"
Về phần hai vị Reggie Nord và Miller, cứ giao cho Simon hắn tự mình giải quyết!
"Trước tiên trói đứng hai tên đó lại, hôm nay ông mày sẽ dùng cực hình với chúng nó."
Cầm chuôi dao, bước chân nặng nề tiến về phía German, Simon đang muốn rút dao ra khỏi vỏ, dùng nó đâm cho đối phương tỉnh dậy thì chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đèn điện trong biệt thự đều tắt ngấm, trả về màn đêm u ám.
Vì đang giữa mùa tuyết lạnh, nên trời đêm ở đây tối tăm vô cùng, nếu không có đủ ánh sáng, thì xem ra có mắt như mù...
Điện bị ngắt đột ngột khiến cho những người có mặt ở đây đều giật mình sửng sốt, bao gồm cả Simon, không hiểu đáy lòng lão dâng lên loại dự cảm bất an.
"Gì thế, đã xảy ra chuyện gì?"
"Là ai tắt đèn, con mẹ nó, mau ra đây cho tao!"
"Là tao."
Đang điên cuồng thét gào thì đột nhiên nghe được một câu hồi đáp trầm thấp vang bên tai, tựa như luồng sét chứa dòng điện cao áp nguy hiểm chui thẳng vào tai Simon, đe dọa lòng can đảm của biết bao người đang có mặt ở đây, để lại sự bối rối và khó tin trên nét mặt...
Là Reggie Nord, sao lại là Reggie Nord! ?
Không phải hắn mới vừa uống rượu, ngất xỉu vì ngấm thuốc mê sao? Đột nhiên lại...

Thốt nhiên nắm chặt chuôi dao, trong lòng Simon thầm cả kinh, ẩn nấp dưới màn đêm, lão nhíu mày suy nghĩ tìm cách làm thế nào để đối phó với loại sự tình trước mắt thì điện được bật sáng, vừa nâng mắt lên đã thấy người vốn dĩ đang nằm úp sấp trên bàn đã ngồi ngạo nghễ trên ghế tự khi nào. Thân hình cao lớn thoải mái tựa lên lưng ghế, thần thái xuất chúng, lãnh khốc khiến cho một kẻ làm tướng quân sống hơn hắn gần hai mươi năm phải e sợ.
Cũng vì lý do đó cho nên Simon mới muốn loại bỏ German gấp gáp như vậy, nhân lúc đế quốc thứ ba còn chưa ổn định, thế lực của đối phương chưa đủ mạnh, khả năng khai trừ hắn cũng cao hơn...
"Lão già, ông muốn giết tôi sao?"
Một tay cầm điếu thuốc mang theo khói, miễn cưỡng rít một hơi, xuyên thấu qua màn sương khói, gương mặt German lộ ra vẻ âm trầm bất định, ngay khi lời anh vừa dứt thì Miller cũng ngồi dậy bực bội mở miệng...
"Lôi, cho tôi một điếu, thèm muốn chết tôi rồi."
Nhận điếu thuốc bay thẳng trong không trung qua, Miller ngậm nó trong miệng, quay mắt cười thoải mái với Simon, ...
"Mày, mày, hai đứa chúng mày... Là cô!?"
Kinh ngạc trừng lớn hai mắt, Simon chấn động không thôi, trong khoảnh khắc đó, lão mới nhận ra đầu nguồn vấn đề, quắc mắt hung tợn nhìn về phía Lạc Khuynh Thành : "Thì ra là ả đàn bà này, cô dám liên hợp với chúng nó lừa gạt tôi? !"
Cô ta lừa lão một vố thật thảm, ban đầu lão không định chơi lớn, suất binh xông vào, cho dù có muốn xử lý thì cũng phải trừng phạt hai người kia cho đến khi lão thấy hả giận mới thôi, chính vì nghĩ hai người bọn họ ngất đi, phần thắng đến quá đột ngột, nên khoảng thời gian vênh váo, lão mới...
Chết tiệt, tất cả đều là âm mưu!? Người phụ nữ ngoại quốc này thoạt nhìn yếu đuối, nhu nhược, căn bản không giống kiểu phụ nữ có lá gan lớn làm ra loại chuyện này! Đúng là tức chết lão rồi!
"Erwin, giết cô ta đi!"
Rống lên một tiếng, Simon đưa tay sờ bên hông, đang định rút súng thì có người lại ra tay trước lão, bóng dáng cao lớn như tia chớp lướt qua người lão, chặn đứng ý đồ của lão.
"Reggie Nord mày muốn làm..."
Lời chưa kịp dứt, cổ tay ập đến cảm giác đau nhức, sắc mặt lão vì thống khổ mà tái mét đi.
"Ông hỏi tôi muốn làm gì?"
Tầm mắt khóa chặt lên thân Simon, dưới ngọn đèn sáng chói như tô điểm con ngươi màu lam xanh thẳm tựa màu nước biển lạnh lẽo, ánh mắt anh lóe lên một tia máu lạnh thành công khiến đối phương run sợ, anh nhẹ cong môi cười nhạt...
"Lão già, ông có biết, muốn gặp ông cũng không phải điều dễ dàng, lần này ông lại chủ động dâng đến cửa, không chuẩn bị chút quà mọn cũng hơi thất lễ, ân?"
Đứng trước mặt Simon, German tiến về phía trước một bước, lão liền vội vã lui ra sau một bước, hai người, người tiến người lui, đứng ở vị trí này, Lạc Khuynh Thành mới để ý, trong tay German đang cầm một khẩu súng đặt chuẩn xác ngay bụng Simon, bàn tay chậm rãi di chuyển, German khéo léo đưa họng súng từ từ đi lên, mãi cho đến khi mục tiêu chính là vị trí tim...

"Ha ha, Reggie Nord, mày xác định dám giết tao ?"
Simon mạnh miệng gân cổ đe dọa German, ngay đến râu cũng muốn dừng sừng lên, rõ ràng ôm một bụng sợ hãi, nhưng lão là kẻ dễ dàng bị một tên non trẻ cuồng ngạo như German chèn ép, lão tin ngay cả hắn cũng không dám động đến lão...
"Chúng ta, có thể thử xem."
Hơi nghiêng người, nhoài người áp sát vào người Simon, German cong môi khinh miệt cười, anh thấp giọng thì thào, tựa như âm thanh chết chóc của Tử thần đến từ địa ngục mang sứ mệnh đoạt hồn kẻ khác vào bộ sưu tập, nguy hiểm đến tận cùng, cho dù lão có một người lão luyện chinh chiến biết bao trận sinh tử, cũng nhịn không được mà run lên!
"Reggie Nord, mày đừng vội đắc ý, nhanh thả phụ thân tao ra! Tao nhắc nhở mày, người phụ nữ của mày đang nằm trong tay tao, hơn nữa trên người cô ta có mang mìn, chỉ cần tao nhấn nút, cô ta sẽ tiêu đời, mà bọn mày, cũng chạy không thoát!"
Một tay dí súng vào người Lạc Khuynh Thành, tay khác nắm chặt nút điều khiển giơ lên không trung, Erwin làm ra vẻ đắc ý, vì hắn nghĩ bản thân mình nắm rõ được nhược điểm của German nên ngoại trừ việc buông tay chịu trói thì hắn ta sẽ không làm được gì.
Nhưng hắn vẫn quá mức tự tin, cũng quá không hiểu thấu con người German ...
"Vậy sao?"
Hơi nghiêng đầu, quét mắt nhìn Erwin, đồng thời tầm mắt cũng đặt lên gương mặt thản nhiên như không của Lạc Khuynh Thành, sắc mặt German vẫn trầm lạnh như cũ, từng lời nói, ngữ điệu vô tình máu lạnh chầm chậm phát ra, tựa như làn gió rét buốt giữa miền Bắc cực dưới bầu trời đêm, ...
"Mày nên biết, dựa vào tốc độ của tao và Miller, kịp thời nhảy xuống ban công hoàn toàn không là vấn đề, còn mày, đứng gần cô ấy thế kia, không sợ bị tan xương nát thịt?"
"Ha ha, Erwin, tốc độ của tao, chắc mày cũng đã được lĩnh giáo, mà Lôi, khỏi phải chứng minh, cũng đã nhanh hơn cả tao, thế nào, muốn thử một chút không? Có điều, tao sợ mày phải lấy mạng chó mày ra để đánh đổi vụ cá cược này thôi."
Miller ngửa đầu cười càn rỡ, vô tư khoe mã với đối phương, hành động, lời nói, quá mức vô tư, nhìn không chút dối trá, có điều, đôi mắt nhanh nhạy của hắn, sau khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt German, hắn lặng yên nhắm mũi dao hướng về phía Erwin..
"Mày!"
Trong nháy mắt, Erwin mất đi vẻ đắc ý, mặt mày đỏ lựng vì tức giận, hắn bối rối hết liếc nhìn German lại quay sang Miller, phải thừa nhận bọn họ có đủ khả năng thoát thân ...
"Nhưng Reggie Nord, mày đừng quên, bạn gái mày đang nằm trong tay tao, cho dù cô ta không chết vì bom thì cũng sẽ chết bằng cách khác, mày xác định mạo hiểm tính mạng của cô ta sao? Chậc, bạn gái xinh đẹp thế này, lại chỉ vì một phát súng của tao mà biến mất khỏi trần đời, mày nỡ sao?"
Ngay sau khi Erwin mở miệng, giọng điệu Simon có chút sốt sắng, lão đoán người phụ nữ có một vị trí đặc biệt trong lòng German, nếu không, vấn đề liên quan đến sống chết, hắn cũng sẽ không để cô ta can dự vào, cho dù có bao nhiêu tác dụng uy hiếp, nhưng ai biết được...

"Bạn gái tao?"
Môi mỏng cong lên thành hình cánh cung lạnh lẽo, anh vô tình hừ một tiếng, đáy mắt phóng ra sát ý, anh hờ hững quét mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, chậm rãi mở miệng thốt lên..
"Trên thế giới này, chưa có người phụ nữ nào German tao để ý dù chỉ là một cái tên. Về phần cô gái này, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của tao mà thôi, không đáng nhắc tới, mày xác định, lấy cô ta ra uy hiếp tao?"
Bầu trời đêm trở nên yên tĩnh lạ thường, âm thanh trầm thấp mà hữu lực của German vang vọng cả ban công. Từng câu từng chữ rõ ràng lọt vào tai Lạc Khuynh Thành, giống như khối bom nổ chậm, từ lý trí đến trái tim, như vỡ vụn thành từng mảng, tầm mắt trở nên mờ mịt...
Lạc Khuynh Thành không biết, là German cố tình nói thế, hay là thật lòng anh nghĩ thế?
Nhưng, cho dù có nói thế dưới tình huống nào thì trái tim cô, hoàn toàn bị tổn thương một cách trầm trọng, cô cảm thấy có bàn tay vô hình nào đó đang bóp nát nó!
Có lẽ, trong lòng anh, cô chỉ là một món đồ chơi bằng xương bằng thịt ngoan ngoãn mặc cho anh phát tiết, cho anh đùa bỡn, là cô quá ngây thơ, cho rằng bản thân mình đã có chút hiểu rõ con người anh thông qua mỗi hành động, thái độ ôn nhu anh dành cho cô...
Hảo huyền, không ngờ cô lại quên mất người đàn ông này, ngay từ đầu đã vô tâm vô tình, chút ôn nhu anh dành cho cô, chỉ là vì máu nóng ngứa ngáy muốn trêu chọc cô mà thôi, có lẽ, chứng kiến cảnh cô vô vọng giãy dụa dưới lòng bàn tay mới là thứ anh cảm thấy thỏa mãn và thành tựu nhất.
Ai bảo anh vốn sinh ra là một ác ma?
"Erwin, súng của mày, đi xuống chút nữa mới chí mạng, tao cam đoan, không cần phải phí đạn."
Đôi mắt nheo lại lóe lên một tia nguy hiểm, German chĩa mũi nhọn lạnh lẽo chỉ dẫn Erwin, mỗi câu chữ của anh nặng nề đánh túi bụi vào màng nhĩ cô, khiến cơ thể cô khống chế không được đau đớn, chân tay bắt đầu mềm nhũn, rã rời, cô có thể nghe ra được âm thanh chói tai của tiếng thủy tinh rơi xuống đất! Máu tươi, cũng theo đó mà phản chiếu lên mặt thủy tinh, một câu chí mạng của anh có uy lực thật lớn!
Nếu nói rằng lúc trước những lời nói của anh chỉ đơn giản là trêu chọc cô thì giờ phút này, mỗi câu chữ xuất phát từ miệng anh mới chính xác định nghĩa như thế nào là tàn nhẫn, nó chẳng khác gì con dao găm sắc bén vô tình đâm thẳng vào tim cô, bỗng nhiên cô sinh là một loại cảm giác tê liệt cảm xúc, cô không còn can đảm hay sợ sệt như vừa rồi, tựa như một bức tranh chân dung tuyết trắng xóa trơ mắt cảm nhận cái giá lạnh vùng Bắc Cực, nó chậm rãi đi qua lỗ chân lông, len lỏi ngấm vào từng tế bào, thậm chỉ là cả xương cốt cho đến khi toàn bộ đều đóng băng.
"Mày, mày...mày giỡn mặt tao sao, nếu đã dám lấy sống chết của mình giao cho cô ta, vậy sao lại không cần? !"
Erwin hoàn toàn bối rối, khó khăn nuốt nước miếng, đầu óc rối loạn thành một đoàn, không biết phải làm thế nào cho phải.
"Được, tao rất muốn xem xem liệu có đúng như mày nói không?! Reggie Nord, mày nhìn cho rõ đây, nếu mày không tha cho phụ thân tao, bây giờ tao sẽ giết cô ta!"
Để súng ngay vị trí tim Lạc Khuynh Thành, Erwin cắn răng lạnh giọng rống lên!
Nháy mắt sau đó, chỉ nghe "Đoàng" một tiếng, rạch nát bầu trời đêm lạnh lẽo của nước Đức thời đế quốc,...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.